Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đắc tội với một Bạch Tiêu thì không vấn đề, nhưng không cẩn thận, cùng đẳc tội với Đạo Nhất, Hi Đặc, kết quả rất khó nói, từ sau khi anh có được liêu Thiên Tuyệt và được Ưng Thanh Vũ bảo vệ, có thế cảm nhận rõ ràng được Đạo Nhất, Hi Đặc đã bắt đầu chú ý đến anh, còn ở lại nữa, thì có khả năng cao sẽ xảy ra chuyện.

“Chuồn thôi chuồn thôi…”

Trần Đức vỗ nhẹ lên vai Tào Nam Thiên và Hồn Châu, truyền sức mạnh của lão Yêu Hoàng vào cơ thể bọn họ, để bọn họ hồi phục thể lực.

Sau đó hiên ngang đi ra ngoài Thiẻn Tự Các.

Còn ưng Thanh Vũ, bất luận cô ta có nhớ chuyện trước đây hay không, ít nhất bây giờ rất rõ ràng cô ta không muốn nhận lại Trần Đức, thậm chí còn không muốn nói với anh nửa câu, bất luận là vì nguyên nhân gì, đã khỏng muốn nhận, thì Trần Đức cũng không miễn cưỡng.

Sẽ có một ngày, anh nói chuyện với ưng Thanh Vũ bằng thực lực.

Hai người Tào Nam Thiên và Hồn Châu đi theo sau Trần Đức, giống như nằm mơ, cảm xúc vô cùng phức tạp.

Đám người Ngô Thanh Phong, Vương Hoắc, Diêu Diệc Khả đều ngưỡng mộ đến phát khóc, rất muốn cùng đi ra theo anh, nhưng đừng nói đi ra khỏi, ngay cả động đậy mà bọn họ cũng không thế động đậy!

Thiên Tự Các sớm đã bị một màn ánh sáng bao trùm, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, trở thành một tiểu thế giới độc lập.

Rất khó mớ được kết giới đó.

Trần Đức không muốn phí sức, quay người nhìn sang bốn người đang trầm mặc dường như đang đợi anh bỏ đi: “Này, ai thiết lập ra kết giới này hả? Làm phiền mở ra đi”.

Bạch Tiêu lạnh mặt, âm trầm đến sắp nhỏ ra nước.

Trong bốn nước lớn, hắn ta đến nơi này đầu tiên, đương nhiên là hắn thiết lập ra kết giới.

Nếu đối lại là bình thường, Trần Bát Hoang đã chết không có chỗ chôn thân, nhưng bây giờ hân ta lại không thế ra tay, không những không thế ra tay, còn mong anh sớm cút đi, tránh gây ra thêm tranh chấp.

Hắn ta lạnh mặt, giơ tay.

Một luồng thần lực phủ lên ba người Trần Đức.

Trần Đức có thể cảm nhận rõ ràng, anh và kết giới sinh ra một sự liên kết nào đó.

“Cảm ơn”.

Trần Đức nhếch miệng cười, sau đó quay người đi ra ngoài kết giới.

Tất cả mọi người đều dõi theo bóng hình bỏ đi của bọn họ, không ai phát hiện tấm da người rơi dưới đất đột nhiên biến mất, âm thầm lặng lẽ, không có dấu hiệu.

Lúc Trần Đức bước qua kết giới, không gian rõ ràng rung lên, nhưng cũng chỉ trong một tích tắc, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Cho đến khi bọn họ hoàn toàn biến

mất.

Mọi người mới quay đầu.

‘Tấm da người đâu?”, bổng nhiên Bạch Tiêu sững sờ, sau đó vẻ mặt lạnh ngắt, lướt nhìn ba người ưng Thanh Vũ, Đạo Nhất, Hi Đặc: “Trong ba người, ai đã lấy tấm da?”

“Tôi cũng muốn hỏi các anh”, Hi Đặc trượt người nhảy từ trên cự thú, đáp xuống vị trí tấm da người ban đầu, cả mặt đất đều rung lên: “Ai lấy mất thì giao ra đây, da của Bát Thần, không ai được độc hường một mình!”

“Tôi không lấy”, Đạo Nhất lắc đầu.

Ba người cùng nhìn sang ưng Thanh

Vũ.

“Tôi cách tấm da người xa nhất, ba người các anh ở đây, tôi có thề âm thầm lấy nó đi không?”, lần này, ưng Thanh Vũ cũng không thế không giải thích, chuyện này rất quan trọng, không thế qua loa, nếu không rất có khả năng dẫn đến một trận đại chiến.

Không ai nghi ngờ Trần Đức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK