Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người tới,

Là một ông già hơn bảy mươi tuối ngồi trên xe lăn, sau lưng ông còn có một người đàn ông trung niên mặc quân phục màu xanh theo sát, đích thân đẩy xe lăn cho ông.

Có thế nhìn thấy rõ trên ngực người đàn ông trung niên mang theo đủ loại huân huy chương, còn trên vai may huy hiệu của Hoa Hạ cùng với một ngôi sao!

Nguyên soái!

Người đàn ông trung niên này là nguyên soái của Hoa Hạ, có tầm ảnh hưởng rất lớn!

Ông ta,

Đích thân đẩy xe lăn cho ông lão, như vậy có thế tưởng tượng được thân phận của ông lão cao thế nào,

Ông ta là một trong số như người đứng hàng đầu Hoa Hạ – Nhan Huy!

Người bình thường muốn gặp ông chỉ có thế thông qua tin tức, thậm chí là ở trên tivi, mặc dù hiện giờ ông đã về hưu, nhưng vẳn nắm giữ rất nhiẽu vị trí quan trọng trong bộ máy siêu cấp Hoa Hạ.

ông,

Cũng là một trong những người năm đó đào tạo Trần Bát Hoang,

Mấy tháng trước cũng nhờ quyền lực của ông ta, Trần Đức mới đưa Chu Hồng Diều từ nhà tù Vân Bắc ra ngoài.

Nhan lão đến đây, Trần Đức cũng không thấy lạ, chí cần ớ trong phạm vi Hoa Hạ, ông muốn biết hành tung của một người, quả thực quá đơn giãn.

Dù là những người của ba mươi sáu tộc Địa Sát, về mặt này cũng không bằng ông ta,

“Đúng vậy, đã lấu không gặp, khoảng… hơn bốn năm ấy chứ?”, Nhan lão cười ha ha, ông phất tay với người đàn ông trung niên đứng phía sau: “Nơi này không cần anh nữa, tôi muốn nói chuyện riêng với Trần Bát Hoang”.

“Dạ!”

Người đàn ông trung niên tôn kính đáp, ông ta xoay người đi ra xa, phụ trách công việc canh gác xung quanh.

“Nhan lão, bổn năm không gặp, ông già hơn

nhiều lắm” Trần Đức ngồi xuống dưới đất, nụ cười ấm áp, giống như gặp bạn cũ,

“Đúng vậy, thế hệ này của chúng tôi ai mà biết còn có thể sống được mấy năm?”, Nhan lão cũng cực kỳ hiền hòa ân cần đối với Trần Đức giống như con cháu của mình, tràn đầy tán thưởng và yên tâm

Ông cũng biết rõ về chuyên của Côn Luân Hư: “Cậu ấy hả, còn trưởng thành nhanh hơn trong tưởng tượng của tôi”.

“Vậy sao, những thứ này cũng nhờ năm đó Nhan lão, Cái lão đào tạo tôi”, Trần Đức cười,

Tích lũy qua hai mươi năm vô cùng có sức nặng trên con đường tu hành của anh,

“Đáng tiếc, Nhã Hi… cô ấy không nhìn thây…”

“Bát Hoang, nếu nhưtôi nói với cậu Nhã Hi chưa chết, cậu tin không?”, đột nhiên Nhan lão nói hết sức nghiêm túc.

Nhất thời,

Ánh mắt Trần Đức cứng lại, anh đứng thẳng lẽn như cá chép, vẻ mặt chấn động: “Nhan lão, ông nói gì?”

“Tôi nói là An Nhã Hi chưa chết, chí ít người

chôn trong ngôi mộ này không phải cô ấy”.

Nhan lão hết sức nghiêm túc,

“Hôm nay tôi tới là muốn nói chuyện này cho cậu biết, cậu còn nhớ năm đó sao cậu quen biết An Nhã Hi không?”

“Nhớ, mãi mãi không thế quên”, Trần Đức nói: “Năm đó thi hành nhiệm vụ ở Las Vegas, là cô ấy cứu tôi”.

“Đúng, cậu cũng biết đấy, các cậu đều là nhân vật quan trọng của Hoa Hạ, phàm là người xuất hiện bên cạnh các cậu thì đều phải điều tra cặn kẽ”.

Trong tròng mắt có phần đục ngầu của Nhan lão lóe lên vẻ hoài niệm: “Năm đó An Nhã Hi cũng bị điều tra qua, nhưng không điều tra được gì, về sau tôi không còn cách nào khác đã phát động lệnh điều tra cấp s mới tra được dấu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK