Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người lên tiếng trước là một cô gái, trông cô ta cũng rất đẹp, dáng vẻ thướt tha, tóc dài đến eo, nhưng so với Dư Tư Vũ thì vần thiếu một chút. Chỉ là, hơi thở từ người cô ta lại không yếu hơn Dư Tư Vũ chút nào, có thể nói là ngang hàng.

Cô ta ngồi trên người một con khủng long bạo chúa màu đen!

Trần Đức từng thấy con khủng long bạo chúa đó, cách đây không lâu, anh tận mắt nhìn thấy con khủng long này cắn nuốt một võ giả, không ngờ nó lại trở thành thú cưỡi của cô gái này.

Sau lưng con thú cưỡi là mười tám người, trong

đó người mạnh nhất cũng không chẽnh lệch với Dư Kỳ Sơn là mấy, còn lại đều là Đại Năng, Hóa Đạo. Bọn họ đứng cùng một chỗ, thực lực cộng lại mạnh hơn bên Dư Tư Vũ khá nhiều.

Cô gái đó đứng tít trên cao nhìn xuống Dư Tư Vũ, mang theo vài phần khiêu khích: “Cô cả đúng là cô cả mà, đi đảu cũng ngồi kiệu, ha ha… Nếu đã yếu ớt như thế thì lên đảo Khốn Long này làm gì? ở nhà làm hòn ngọc quý trẽn tay người khác có phải hơn không?”

“Cảnh Thục Vân, mẩy ngày không gặp, miệng cô vẫn thối như trước nhỉ, tôi muốn đi đâu liên quan gì tới cô”.

Dư Tư Vũ hừ hừ, có thể thấy, cô ta cũng không muốn gặp người con gái này cho lắm, bèn nói với Dư Kỳ Sơn: ‘Trưởng lão, chúng ta đi thôi!”

“Rõ!”

Dư Kỳ Sơn gật đầu, cất cung điện, chuẩn bị rời đi.

“Tôi đồng ý cho các người đi chưa?”

Đúng lúc này, Cảnh Thục Vân khẽ nói: “Nơi này là đảo Khốn Long Tây Hải, không phải là nhà của các người, cũng không phải là địa bàn của gia tộc các người, muốn đi là đi chẳc?”

Khi cô ta nói.

Thì sau lưng, mười tám người cũng nhảy ra, bao vây đám Dư Tư Vũ.

‘Cảnh Thục Vân, cô muốn làm cái gì?’

Dư Tư Vũ cười cười, lập tức trở nên nghiêm túc: “Cô muốn dấy lên ngọn lửa chiến tranh của nhà họ Cảnh và nhà họ Dư tôi ư?”

“Cô cả nhà họ Dư, cô nhận thức sự thật rõ ràng một chút được không? Chúng ta có thế rời khỏi đảo Khốn Long này hay không vẫn còn chưa chắc, nói gì đến nhà họ Dư và nhà họ cảnh? Nơi này chỉ có cô với tôi, chí có ân oán giữa chúng ta mà thôi, muốn chạy thì cũng được thôi, lại đây cúi đầu nhận sal, gọi tôi một tiếng bà cô rồi tỏi tha cho cỏ và người của cô đi”.

“Cô…”

Mặt Dư Tư Vũ đỏ bừng lẽn, nhìn chằm chằm Cảnh Thục Vân: “Cô có chắc là muốn đánh với tôi một trận, cá chết lưới rách không?”

“Có, tôi chắc chắn đấy!”

Cảnh Thục Vân ngả ngớn nói: “Nếu không tin thì cô cứ thử xem?”

Đôi mằt Cảnh Thục Vân hệt như kim châm cắm vào người Dư Tư Vũ, mười tám hộ vệ, người hầu đã dàn sẵn trận địa đón địch, bao vây bọn Dư Kỳ Sơn, tình thế hết sức bấp bênh.

“Được, cô muốn cá chết lưới rách đúng không? Thế thì tỏi với cỏ cá chết lưới rách!”

Giọng Dư Tư Vũ hết sức âm u, lạnh lẽo, dù cô ta chết cũng sẽ không bao giờ cúi đầu trước cảnh Thục Vân.

“Cô chủ!”

Phùng Trùng giữ chặt Dư Tư Vũ đang muốn ra tay lại, khẽ nói: “Chúng ta ít người, thực lực hai bẻnh chênh lệch không bao nhiêu, nhưng vẫn là chênh lệch, nếu đánh nhau thật, dù có chạy được cũng sẽ thương vong nặng nề, chúng ta đang ở trẽn đảo Khốn Long, nơi mạch nước ngầm đang khởi động, bị thương không phải là chuyện tốt lành gì!”

“Chẳng lẽ tôi phải trơ mắt nhìn cô ta kiêu ngạo như thế ư?”

Mặt Dư Tu Vũ tức đến mức đỏ bừng, ánh mắt cực kỳ khó chịu.

“Đành chịu thôi, cỏ chủ… Hay là, cô chịu uất ức một chút”.

Phùng Trùng nói.

Dư Tư Vũ nhìn Dư Kỳ Sơn, ông ta lại không lẽn tiếng, có thề thấy ông ta cũng đồng ý với lời đề nghị

của Phùng Trùng, trên thực tế, Phùng Trùng nói vậy cũng do ỏng ta ngầm ra lệnh.

“Được, tôi xin lỗi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK