Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ con gặp nhau, lẽ ra nên có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng dưới những cảm xúc đang dâng trào, tất cả mọi ngôn từ đều không thể nói rõ.

Đệ Ngũ Vân Yên quan sát Trần Đức, nước mắt chảy dọc nơi khóe mắt: “Con trai, tất cả đều là nhờ con, đúng không?”

Bà ấy đang nói về việc Đệ Ngũ Vệ Đông đích thân đến đây, lại cờn quỳ xuống.

“Đúng, nhưng cũng không hẳn”.

Trần Đức nói: “Thật ra phần lớn công lao đều là nhờ tiểu công chúa Tây Hải, Cơ Tuyết!”

‘Tiểu công chúa Tây Hải?”

Tất nhiên bà ấy biết về Hải tộc, người được gọi là tiểu công chúa Tây Hải, ngoài người của Hải tộc thì còn ai vào đây?

Ánh mắt chuyển sang Cơ Tuyết, Đệ Ngũ Vân Yên tiến tới vài bước, khẽ CÚI người: “Vân Yên cảm ơn tiểu công chúa đã cứu giúp!”

“Bác gái, bác đừng làm thế mà!”

Đối mặt với Đệ Ngũ Vân Yên, Cơ Tuyết khá là cung kính, đích thân đỡ bà ấy dậy: “Thật ra cháu

cũng vừa biết chuyện của bác thôi, chủ yếu vẫn là anh Bát Hoang cố gắng. Thật ra, nếu cháu không tới thì bác cũng sẽ được cứu mà. Em nói đúng không, anh Bát Hoang?”

“Ặc..:

Trần Đức nao nao, trên thực tế, Cơ Tuyết nói không sai, dù không có cô ta thì anh liều mạng cũng phải cứu được mẹ mình.

Với thực lực của anh bây giờ, không thể giết chết Đệ Ngũ Vệ Đông nhưng đánh cho Đệ Ngũ Vệ Đông, Đệ Ngũ Chiến Trần, Đệ Ngũ Nhạc Hoa mất nửa cái mạng hay bị thương nặng thì vẫn được.

Chẳng qua, có Cơ Tuyết khiến việc này trở nên dề dàng và thoải mái hơn rất nhiều.

“Không nói về chuyện này nữa, tóm lại, có thể thoát được là tốt rồi”.

Trần Đức nói: “Mẹ à, mẹ muốn giải quyết những kẻ đã trừng phạt mình thế nào?”

“Bỏ đi, đều là chuyện của quá khứ cả rồi”.

Đệ Ngũ Vân Yên lắc đầu, đúng là trong lòng bà ấy có hận, nhưng tộc Đệ Ngũ này cũng là nơi bà sinh ra và trưởng thành. Dù bà có vô tình cách mấy, cũng không thế ra tay với những người từng nuôi lớn

mình: “Con à, quá khứ đã trôi qua không còn quan trọng nữa, chỉ cần con có ở đây, thì tất cả đều đáng giá”.

“Được rồi!”

Trần Đức im lặng rất lâu, cuối cùng gật gật, từ bỏ suy nghĩ trong đầu.

Dù thế nào thì anh cũng phải tôn trọng những lời mẹ mình nói: “Mẹ, cậu, ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa, chúng ta rời khỏi nơi này thôi”.

“Được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK