Hoa Huyền Khuyết, chẳng lẽ thực sự là người đã giết bố mẹ ruột của cô ta sao?
Nếu không, việc gì cứ phải muốn Trần Đức chết? Còn dùng cô ta đế uy hiếp?
Lúc này, cô ta suy nghĩ cẩn thận, nhớ lại những chuyện trước đây, càng nghĩ, tim càng nguội, càng lạnh, càng băng giá!
Những năm nay, Hoa Huyền Khuyết yêu thương che chở cô ta, chỉ là muốn đế cô ta trớ nên đẹp hơn!
Bảo vệ cô ta, chí là vì không muốn đế đám kiến hôi tiếp cận cô ta!
Mỗi lần có cường giả xuất hiện, thường xuyên cho cô ta đi giao lưu, nịnh bợ, lấy lòng!
Truyền cho cô ta võ học, nhưng lại đế lại một loại chú ấn thần bí trẽn người cô ta, chỉ cần Hoa Huyền Khuyết muốn thì có thế phong cấm linh hải của cô ta bất cứ lúc nào, cho cô ta trở thành một người bình thường.
Kế cả đi đến thành Thông Thiên, cũng cho một nô bộc chấp kiếm và một nha hoàn đi theo, lấy danh nghĩa tốt đẹp là đi theo chăm sóc, thực chất là giám sát mọi hành động của cô ta.
Trước đảy, cô ta không nghĩ nhiều như vậy, và cũng không để những chi tiết này.
Gần đảy vừa nghĩ đến…
Hoa Linh Vy hít sâu một hơi, dường như tất cả đáp án đã trở nên rất rõ ràng, sáng tỏ.
Trong lúc cô ta suy nghĩ, Hoa Huyền Khuyết gần như là muốn chứng minh lời của bà ta, kiếm trong tay đã cứa rách làn da trên cổ cô ta, một tia máu tươi dần tràn ra theo lưỡi kiếm.
“Trần Bát Hoang, tôi cho cậu hít thở mười lần cuối cùng!”, Hoa Huyền Khuyết lạnh giọng, nóỉ tiếp.
Trần Đức nhìn chằm chằm Hoa Huyền Khuyết, cắm kiếm Long Ngâm xuống đất, buông tay nói:
“Bà nói rất đúng, với thực lực của tôi, thực sự không có cách nào, cũng không có lòng tin cứu được Lỉnh Vy trước khi bà ra tay”.
“Linh Vy từng cứu tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ cứu cô ta, tính toán của bà, rất thành công, nhưng… hình như bà đã bỏ qua hai điều”.
Khi Trần Đức nói với giọng điệu uể oải, dửng dưng, khóe miệng vẩn luôn cong lẽn mím cười.
Nụ cười đó khiến Hoa Huyền Khuyết cảm thấy bất an vô cớ.
Đồng thời, cũng rất nghi hoặc, rốt cuộc bà ta đã bỏ qua cái gì?
“Thứ nhất, tôi vốn không có linh hái, càng không có kim đan, bà bảo tôi phế bỏ thế nào?”
Nửa giây sau, Trần Đức lẽn tiếng nói:
“Thứ hai, huyết thân tế mà bà dùng phong ấn linh hải của Linh Vy, bà tự tin chắc chắn không ai có thế phá giải được sao?”
Vừa dứt lời bỗng nhiên, Trần Đức quát lớn: Tinh Lung, ra tay!”
Cùng với tiếng quát lớn này, trong thức hải, Linh Lung niết ấn, các ấn ký từ đầu ngón tay Trần Đức nhảy ra, rơi về phía linh hải của Hoa Linh Vy.
“Rắc rắc!”
Cùng lúc đó, trong cơ thể Hoa Linh Vy truyền ra một âm thanh khe khẽ, nho nhỏ, cô ta vốn chịu giam cầm, trói buộc, bỗng nhiên thức hải, linh hải, kinh mạch được buông lỏng, kiếu giam cầm cổ quái đó biến mất theo.
Hoa Linh Vy yêu nghiệt đến mức nào, giây phút giam cầm được phá giải, cô ta lập tức ra tay, linh khí màu trắng thuần như một dòng sông dài, bùng phát trong tích tắc, thân hình như hồ điệp uyến chuyến lách khỏi lưỡi kiếm, lật tay kéo, sau đó, kiếm trong tay Hoa Huyền Khuyết rơi vào trong tay thon nhỏ của cô ta một cách chắc chắn, mũi kiếm chỉ thắng vào giữa trán Hoa Huyền Khuyết.
Cả quá trình, Hoa Huyền Khuyết vẫn chưa hoàn hồn lại, thực lực của Hoa Linh Vy quá đáng sợ, tốc độ nhanh cực kỳ, kể cả Trần Đức cũng rất kinh ngạc.
Cảnh tượng dường như dừng lại ờ khoảnh khắc đó, gió nhẹ lướt qua, tà váy trẳng của Hoa Linh Vy bay bay, tựa như tiên nữ, trường kiếm trong tay sáng lấp lánh.
Hoa Huyền Khuyết thôn mặt, bà ta hoàn toàn không ngờ có người có thế phá giải được huyết thản tế, ban đầu khi bà ta học huyết thân tế, không phải nói trừ phi bà ta chết, nếu không tuyệt đối sẽ không có ai có thể phá giải sao?
Bây giờ, thế này là sao?