Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạy chạy chạy!

Lúc này, hắn ta đã như ngọn đèn cạn dầu, Hồi Thiên Phá Thuật, hắn ta đã sử dụng bí pháp, sử dụng cuộn sớ, sử dụng phù văn.

Đáng tiếc tất cả đều không có tác dụng gì, dưới sức mạnh tuyệt đối, tất cả kỹ xảo màu mè đều hiện ra vô cùng bình thường, yếu ớt.

Mặc cho mày thiên biến vạn hóa, tao chỉ cần một quyền!

Một quyền phá vỡ hàng vạn thuật pháp!

Trần Bát Hoang điên cuồng như ma, không có gì có thế ngăn cản được nắm đấm của anh, trong thời gian ba hơi thớ.

“Phập!”

Thần hồn Huyết Đồ tối dần, cũng không có sức đế bỏ chạy.

“Đừng giết tao, Trần Bát Hoang, mày biết tại sao trước đây tao nói nơi này là một nơi tuyệt vời không? Chỉ cần mày không giết tao, tao… không!”

Huyết Đồ còn muốn nói gì, đế đổii lấy cơ hội

sống, nhưng lúc này, Trần Đức đâu có nghe?

Hân ta còn chưa nói xong, cú đấm của Trần Bát Hoang đã giáng xuống!

Giống như cái cối xay, che lấp bầu trời, nghiền thần thức của Huyết Đồ thành bột vụn, cùng với tiếng thét thảm thiết xé gan xé phổi, Huyết Đồ, chết!

Huyết Đồ là Thánh tổ cả đời tự tin, vô địch, cuối cùng đã chết!

Chết dưới nẳm đấm của Trần Bát Hoang!

Lúc này, trong vùng mai táng Thần Ma, vô số võ giả không có một ai có thể giữ bình tĩnh, mí mắt co giật, nghĩ đến trước đó họ đã sỉ nhục, khiêu khích Trần Bát Hoang, người nào cũng phải tê dại da đều như bị mây đen bao trùm!

Đặc biệt là ba người Trình Lực, Đệ Ngũ Vệ Đông, Tạ Bình, bọn họ hoảng sợ hơn ai hết, giống như bị dội một chậu nước lạnh, toàn thân lạnh thoát, cứng đờ, sợ hãi và khủng hoảng chiếm cứ bọn họ hoàn toàn, một câu cũng không thốt ra được, ánh mắt sợ hãi, vẻ mặt tái xanh đã thể hiện rõ cảm xúc khủng hoảng của bọn họ lúc này.

Ngoại trừ sợ hẵi, chỉ có hối hận!

Hối hận cùng cực, đặc biệt là Đệ Ngũ Vệ Đông,

đám cường giả của gia tộc hàng đầu hối hận xanh cả ruột, nếu có thể đảo lùi thời gian, cho họ một cơ hội, họ nói gì, kể cả đánh chết bọn họ, cũng tuyệt đối không dám đắc tội với Trần Đức, đừng nói thả người, cho dù nhường vị trí tộc trưởng gia tộc Đệ Ngũ cho anh, Đệ Ngũ Vệ Đông cũng tuyệt đối không oán nửa lời!

Cả vùng mai táng Thần Ma, duy chỉ có Đệ Ngũ Hiên bị thương nặng gần chết trước đó thở nhẹ nhõm, nhưng cũng chỉ thở nhẹ nhõm mà thôi!

Ông ta cảm thấy lúc này Trần Đức rất không bình thường, cụ thế không bình thường như thế nào, ông ta không nói ra được, cũng không nhìn ra được.

Nhưng cuối cùng ông ta nhanh chóng hiểu được bất bình thường chỗ nào, Huyết Đồ đã chết, sát khí, oán khí, trên người Trần Đức không hề giảm bớt, ngược lại càng lúc càng nồng đặc, càng lúc càng nồng đậm!

Chưa đến một hơi thở, anh lại ra tay lần nữa!

Giơ nẳm đấm, giáng xuống với gần hai chục ngàn võ giả!

“Hân… hắn muốn làm gì?’

Tổ Trường Không đang chấn hãi, bồng giật mình nổi lên suy nghĩ, nhìn chằm chằm Trần Đức với vẻ hãi hùng.

“Không ổn!”

Vẻ mặt Đệ Ngũ Vệ Đông biến sâc: “Hân… hân còn muốn giết người!”

“Đúng thế!”

Trên khuôn mặt già nua của Tạ Bình tràn đầy âm hiểm: “Chúng ta cũng nằm trong số người mà hẳn muốn giết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK