Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm ầm!”

Tiếng sấm vằn vang vọng bầu trời, sấm chớp giật đùng đùng, không có bất kỳ một người nào dám mạo hiểm tiến tới, đành phải dựng trại bên ngoài, chờ trời sáng.

Đêm nay.

Người trên đảo Khốn Long đông hơn nhiều.

Trần Đức nhìn thấy vài ba người, lại cảm nhận được một số cao thủ đang ẩn nấp.

Trần Đức tìm được một dốc đá khá khuất tầm nhìn, chờ trời sáng.

“Tư Vũ, chúng ta nghỉ chân lại đây một lát đi”.

Chẳng mấy chốc, dưới dốc đá đã có vài người đi tới.

Dằn đầu là một ông lão áo xám, trông có vé chừng bảy tám chục tuối, ắt hắn tuốl thật phải cao hơn nhiều.

Mấy người còn lại đang nâng một chiếc kiệu.

Khi ông lão lẽn tiếng, chiếc kiệu được đặt xuống đất, màn kiệu mở ra, một cô gái xuất hiện

trong tầm mắt mọi người.

Đó là một cô gái trong bộ váy màu hồng phấn, khoảng mười chín, hai mươi tuối. Nửa chiếc váy trông có vé giống phong cách của người địa cầu phương tây, mái tóc xoăn màu vàng nhạt dài đến eo, bên dưới lớp váy đó là đôi chân dài trẳng như tuyết, mang đôi giày cao gót màu xanh lam, tao nhã, xinh đẹp động lòng người.

Nhóm bọn họ đa số ăn mặc theo phong cách kết hợp cả hiện đại và cổ đại.

Người lên tiếng là ông lão kia, ông ta chậm rãi nói: “Trước mắt, đây là nơi khá yên tĩnh và có vị trí tốt nhất chúng ta tìm được”.

‘Trường lão, nơi này có người, chúng ta tìm một nơi khác đi”.

Cô gái nhìn lướt qua Trần Đức trẽn vách đá: “Ông cũng biết, tôi thích yên tĩnh mà”.

“Thưa cô, đó chỉ là một con kiến Thánh Tố mà thôi, đuổi đi, thì không có người nào rồi đúng chứ?”

Kẻ lên tiếng là một người đàn ông cao khoảng mét tám, cơ thế vạm vỡ, đảo mắt nhìn Trần Đức, dáng vẻ kiêu ngạo: “Ranh con, còn chưa chịu xuống đây nữa hả?”

Trên vách đá, Trần Đức khẽ nhướng mày, nhảy xuống, xuất hiện trước mặt bọn họ: “Cái gì cũng có thứ tự trước sau, nếu các người muốn trú chân ở đây thì tôi cũng không có ý kiến, nhưng bắt tôi đi thì không nhé”.

Sắc trời đã tối, xung quanh hết sức nguy hiếm, Trần Đức không có ý định đi.

Huống chi.

Những người này muốn anh đi ư? Đâu phải là con cái nhà mình đâu mà lại bắt người ta chắp tay dâng lên như thế? Đùa cái gì vậy không biết?

“Ồ? Nhìn thấy chúng tôi mà vằn còn can đảm nói chuyện ư, cũng không tệ lắm…”

Khóe miệng người đàn ông đó khẽ cong, có vé khá bất ngờ, bình thường cảnh giới Thánh Tố trông thấy họ, có thể đứng vững đã là rất tốt rồi, càng miền bàn đến việc nói chuyện.

Dù sao.

Bọn họ đi chuyến này, người có thực lực yếu nhất cũng đã là Đại Năng!

Thánh Tổ là cái thá gì?

“Đừng có vô lê”.

Dư Tư Vũ khẽ quát lớn, tiện đà nhìn sang Trần Đức: “Anh tên gì?”

“Trần Đức, tự Bát Hoang”.

Trần Đức hết sức hờ hững, không hề rung động vì vé đẹp của người con gái đó.

“Trần Bát Hoang à? Tên cũng không tệ, đảo Khốn Long này rất nguy hiếm, một võ giả cảnh giới Thánh Tổ như anh có thể đến nơi này cũng đã giỏi lầm rồi”.

Đôi môi mỏng của Dư Tư Vũ khẽ cong lên, cười rộ lẽn với thái độ ung dung, quyến rũ.

“Nhưng điều đó vẫn không thể thay đổl sự thật anh chỉ là một cảnh giới Thánh Tố, chỗ tôi có một viên đan dược cấp Thánh, tên là Nguyên Hồn đan, có thế hổ trợ anh đột phá Thánh Tổ, nếu anh sẵn lòng nhường lại nơi này thì nó chính là của anh”.

“Tư Vũ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK