Cùng với tiếng nổ ầm ầm, và tiếng kêu thảm thiết, lại thấy từng binh sĩ bị nghiền áp thành bột vụn, thành máu, chết tại chỗ, dòng hỗn loạn hư không lướt qua, nuốt chửng thi thể máu tươi.
Sau gần một trăm hơi thở, tám chín chục triệu người chỉ còn lại mấy triệu người!
Trong mấy chục triệu người, có hai phần ba số người đã chết ngất, chết ngất hoàn toàn!
Sợ đến ngất đi!
Khi tất cả trở lại bình thường.
Cả không gian chìm vào tĩnh mịch!
Im lặng nhưtờ!
Không có chút tiếng động, cả không gian vô cùng đè nén!
Lúc này, bất luận quan sát chiến trường qua mọi góc nhìn, những người xung quanh, hay là tộc trưởng bốn gia tộc, hay hoàng đế hoàng triều hai nước Đại Chu, Hỗn Nguyên, hay là hoàng triều Vô Cương…
Tất cả đều ngẩn người, cứng đờ, như bị điện giật, đứng tại chồ, trong đôi mắt chỉ còn lại sự chấn hãi khủng khiếp!
Đầu óc trống rỗng!
Bởi vì Trần Bát Hoang thực sự quá mạnh!
Mạnh đến mức hoàn toàn vượt qua nhận thức của họ, vượt xa hiểu biết, cực hạn của họ về chiến
lực!
Một chưởng tùy tiện, cả Vân Tiêu Giới đều chấn rung.
Nếu anh đánh toàn lực, vậy há chẳng phải… cả thế giới đều bị hủy diệt, sập đố sao?
Chu Long, Cổ Lục Đạo, Đệ Ngũ Vân Yên, kế cả những người thân thuộc với Trần Đức cũng đều thôn người.
Bọn họ biết Trần Đức rất mạnh, nhưng tuyệt đối không ngờ anh lại mạnh đến mức độ đó!
Một chưởng, giết chết hơn tám chục triệu kẻ địch một cách chuấn xác!
Việc này…
Đầu óc họ hổn loạn, không thế dùng lời nào đế hình dung cảnh này, giống như nằm mơ, như ảo giác!
Trong sự yên tĩnh này, Trần Đức dẫm bước vào hư không, đi thẳng đến thuyền chiến của bốn gia tộc lớn.
Anh bước đi không nhanh, thậm chí có thế nói là rất chậm, như đi dạo trong vườn, như phụ nữ dạo phố, tự nhiên, thoải mái!
Nhưng lại cực kỳ nhanh, chưa đến một phút, đã đặt chân lên thuyền chiến, đứng vững vàng lên thuyền.
Cả đoạn đường không có ai ngăn cản anh, càng không ai chặn anh lại.
Tại sao?
Bởi vì bốn người Đệ Ngũ Vệ Đông, Tạ Bình, Long Hải Thăng, Tố Trường Không đang ngây người, hoàn toàn trong trạng thái chấn hãi, chưa hoàn hồn lại!
Mấy tiểu bối như Long Đằng, Tổ Hàn Hương, Đệ Ngũ Khốn càng không cần nói, cơ thế họ cứng đờ, dường như máu toàn thân đông lại, ngay cả hít thở cũng là một loại xa xí.
Sắc mặt hai người Chu Thiên Nguyên, Thân Đồ Nghĩa tái nhợt, đôi môi tím ngắt, ngất trên mặt đất như người chết.
Hơn tám chục triệu người, chỉ trong thời gian trăm hơi thở đều chết hết, biến mất, cho dù họ là Đế Vương, cũng không thế chịu nối.
Trên thuyền chiến, Trần Đức như đi vào chỗ không người, bay lên không rung, đến trước mặt Đệ Ngũ Hiên: “Con…”
“Nhóc con giỏi lắm, cậu biết con… con sẽ không sao…”
Giọng Đệ Ngũ Hiên rất hư yếu, giống như ngươi già bệnh tất liên miên sắp chết.
“Con, đế cậu chịu khố rồi!”