“Khiêm tốn cũng được, tôi vẩn luôn rất khiêm tốn, nhưng…sống thu mình, xin lỗi, tôi không có thói quen này”, Trần Đức nhàn nhạt nói, kể từ hồi đó khi bắt đầu gia nhập quân đội, sau khi trải qua sự tàn khốc, âm mưu, xảo quyệt của chiến trường, anh đã hiếu ra một đạo lý.
Làm người phải khiêm tốn.
Nhưng, khiêm tốn không có nghĩa là sống thu mình lại.
“Ngoài ra…”
Trần Đức lại một lần nữa lên tiếng, nhàn nhạt nói: “Trần Bát Hoang tôi làm người, không cần ông dạy”.
Liễu Tông Nguyên bị mắng không nói nên lời, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không có lí do gì khác, chỉ bởi vì ông ta thực sự không có tư cách để dạy Trần Bát Hoang làm người, chỉ có điều…
Trong lòng ông ta vần vô cùng lo lẳng, với tính cách của Trần Đức, có lẽ vừa đến Thông Thiên Các, còn chưa kịp tham gia sát hạch, bao gồm cả ông ta trong đó, đều bị người ta giết chết?
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của ông ta, Trần Đức đã an ủi nói: “ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng khiêm tốn hết sức, sẽ không chủ động gây chuyện, điều kiện trước tiên là người khác đừng chủ động chọc đến tôi…”
Nói đến mức này, Liễu Tông Nguyên còn có thể nói gì nữa?
Điều duy nhất có thế làm là cầu nguyện, cầu nguyện đừng có ai gây rắc rối.
Sau một hồi dừng lại, Trần Đức tỏ ra khá thích thú, chủ động hỏi: “ông nói tiếp đi, năm đó ông và Lâu Vạn Xuân, Tư Mã ôn đã lên được bao nhiêu tầng trong tháp Linh Thú một ngàn tầng?”
“Lâu Vạn Xuân ở tầng ba mươi, Tư Mã ôn ở tầng ba hai, còn tôi ớ tầng ba lăm”, Liều Tông Nguyên thành thật trả lời.
“Ông chỉ đặt chân đến tầng ba lăm???”, Trần Đức có chút kinh ngạc: “Xem ra tháp Linh Thú không đơn giản”.
Chẳng lẽ chỉ là không đơn giản?
Phải nói là khó hơn lên trời, siêu cấp biến thái, được chưa? Khi đó ông ta đang ở thời kỳ đỉnh phong đi tham gia sát hạch, cũng chỉ mới đặt chân đến tầng ba lăm.
Nhưng, ông ta vân an ủi nói: “Cậu cũng không cần quá lo lắng, với thực lực của cậu, đến Vân Tiêu giới hẳn là không có vấn đề gì”.
Những lời Liễu Tông Nguyên là lời nói thật, mặc dù thực lực của ưng Thiên Hà trong nhà họ ưng là thấp, không tính là gì, nhưng Chung Phi Vũ, Kim Hoa là những người xuất sắc của Thái Dương Cung!
Hai người bọn họ không phải cũng chết trong tay Trần Đức sao?
Với thực lực như vậy, muốn đạt được thành tích nhất định để những thế lực đến từ Vân Tiêu Giới chú ý đến không phải là khó.
Chỉ có điều, thành tích cũng sẽ không quá tốt.
Dâu sao…
Từ Côn Luân Hư được chọn đến Vân Tiêu Giới, sẽ gặp nhiều khó khăn hơn so với những người được sinh ra ở Vân Tiêu Giới, cũng giống như kỳ thi tuyến sinh đại học của giới thế tục, người ở thủ đô có thế dề dàng thoải mái thi đỗ vào trường đại học thủ đô hơn so với những người đến từ nơi khác.
Mà những người đến từ nơi khác, thì khó càng thêm khó!
“ừm, tháp Linh Thú một ngàn tầng, cho đến nay kỷ lục cao nhất của những người sát hạch là bao nhiêu?”, Trần Đức càng thêm hứng thú, anh thích thử thách những thứ có độ khó.
“ơ…chủ nhân, cậu hỏi cái này làm gì?”, trên mặt Liều Tông Nguyên tràn đầy nghi hoặc.
Kỷ lục cao nhất có liên quan đến bọn họ sao?
“Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ, nhỡ ra tôi có thế phá kỷ lục cao nhất thì sao?”, Trần Đức nói một cách nhẹ nhàng thoải mái.
cơ thể già nua của Liễu Tông Nguyên khẽ run lên nói: “Chủ nhân, lời nói đùa này thật sự không buồn cười chút nào, hơn nữa…những lời này nói trước mặt tôi thì không sao, nhưng đến Thông Thiên Các, tốt nhất đừng nói, nếu không sẽ gây ra phiền phức!”
Phá kỷ lục?
Đùa cái quái gì vậy?!
Một nơi giống như Thông Thiên Các là nơi quy tụ những người giỏi nhất và mạnh nhất của các bên,
muốn phá kỷ lục ở đó?
“Đừng nhiều lời, nói thử xem, kỷ lục cao nhất rốt cuộc là bao nhiêu…”
“Bốn trảm tám mươi ba tầng!”, Liều Tông Nguyên cảm nhận được sự sốt ruột của Trần Đức, không còn cách nào khác, đành nói: “Đây là kỷ lục mạnh nhất của tháp Linh Thú, do một người tên là Bàn Khai xác lập ra”.
Nói đến hai chữ “Bàn Khai”, trên khuôn mặt Liều Tông Nguyên hiện rõ sự nghiêm túc, kính nế thậm chí là sợ hãi!
Loại kính nế này còn mãnh liệt hơn đối với Trần
Đức.
“Bàn Khai? Cái tên khá kỳ lạ”, Trần Đức lặp lại, ảm thầm ghi nhớ cái tên này.
“Chủ nhân!”