Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin lỗi, chi bằng…”, Trần Đức đặt chén rượu xuống, ánh mắt chăm chú: “Thanh Vũ, chẳc cô cũng rõ, tiền bạc đối với tôi chí là đống đất vàng, trở nên mạnh mẽ, bản thân tôi cũng làm được, còn về tiêu diệt nhà họ Trần, mặc dù hơi khó khăn một chút, cũng chưa chắc khỏng có hy vọng, huống chi… nhà họ Trần và tôi có thù cũng chí là với Trần Nguyên Vũ, không cần thiết sao tôi phải diẹt?”

Ưng Thanh Vũ nghe Trần Đức nói vậy, đôi mắt trong trẻo trở nên có chút lạnh lẽo.

Lần này, chẳng lẽ cứ quay về như

vậy?

Vào lúc cô ta có muôn vàn suy nghĩ.

Trần Đức lại một lần nữa uống cạn một hớp rượu mạnh, rượu rơi xuống cố họng, đốt cháy dạ dày, khiến anh có một loại cảm giác sung sướng, giống như đã hạ quyết tâm gì đó, anh đặt vò rượu xuống: “Thanh Vũ, tôi không biết cô nói chặt đứt nhân quả là làm như thế nào, nhưng tôi đối với cô, từ đầu đến cuối chỉ có một thái độ”.

“Chỉ cần cỏ có yẽu cầu, cho dù muốn sao trên trời, Trần Bát Hoang tôi cũng sẽ thỏa mãn cô, hơn nữa, không cần cô làm bất kỳ chuyện gì cho tôi. Tôi nghĩ… chặt đứt nhân quả giữa chúng ta, nhất định vô cùng vô cùng quan trọng với cô đúng không, chuyện quan trọng với cô thì cũng quan trọng với tôi”.

Đôi mắt của Trần Đức ôn hòa nhìn Ưng Thanh Vũ, khóe miệng vẫn cười ôn nhu từ đầu đến cuối, nụ cười này khiến người ta như tắm gió xuân, rất dề cho người ta tăng cảm giác thư thái:

“Cho nên, nói cho tôi biết, tôi nên làm thế nào mới có thế đoạn tuyệt hoàn toàn nhân quả với cô”.

Trần Đức nói rất chân thành, tuyệt đối khỏng có một chữ là giả.

Ban đầu ưng Thanh Vũ vì anh, không tiếc mà mạo hiểm rơi vào bóng tối, mất tăm, hóa thành hình người thú dữ, nguy hiếm sống không bằng chết cũng phải giải phong ấn trong cơ thế, cưỡng ép đề thăng thực lực cứu anh.

Anh làm chút chuyện vì Ưng Thanh Vũ có tính là gì?

Từng chữ nhảy vào trong tai Ưng Thanh Vũ.

Cô ta đứng tại chỗ rất lâu,

Nhất thời, đối với cô ta chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, hồi ức quá khứ nên quên đi lại không tự chủ hiện lên trong đầu.

Cô ta có thế quên rất nhiều chuyện,

Nhưng lại nhớ mãi không quên từng chút một khi ờ bên Trần Bát Hoang.

Trong lòng ưng Thanh Vũ rất vướng víu.

Lời nói của Trần Đức khiến trái tim đang chuyên tâm một lòng tu luyện của cỏ ta cảm động, loại cảm động đó lại một lần nữa nổi lẻn trong lòng.

Cô ta muốn cắt đứt hoàn toàn nhân quả với Trần Đức, nhưng hồi ức kia lại ngăn cản cô ta, khiến cô ta không nỡ, khiến cô ta khó mà lựa chọn.

ưng Thanh Vũ hai mắt khép hờ.

Cũng không biết đang nghĩ những gì, cỏ ta ngồi dựa vào ghế hoàng lửa, không nói lời nào, cũng không có bất kỳ hành động gì.

‘Thanh Vũ…”

Trần Đức vốn muốn nói gì đó, lúc này ưng Thanh Vũ lại mờ mắt, trong đôi mắt như mùa thu mang theo từng tia mẻ hoặc: “Trần Bát Hoang, cắt nhân quả, trên thực tế là một chuyện rất khó làm, bây giờ anh vần không làm được, hơn nữa tỏi cũng cần chuấn bị chút đồ, tôi đến đây chỉ là muốn nhắc nhở anh trước, đế anh có tâm lý chuẩn bị”.

“Ba năm, ba năm sau tôi sẽ lại tìm anh!”

Lời còn chưa dứt, ưng Thanh Vũ đã biến mất, chí lưu lại giọng nói nhàn nhạt như nước suối trong:

“Ngoài ra, tôi cần phải nhâc nhờ anh, muốn làm người đàn ông của ưng Thanh Vũ tôi thì phải mạnh hơn tôi”.

Giọng nói biến mất,

Khí tức của ưng Thanh Vũ cũng hoàn toàn tiêu tán.

Trần Đức ngây ra tại chổ.

Ba năm? Ba năm mới có thế cắt nhân quả, cần gì phải nói cho anh biết trước lâu như vậy? Nói thật, nếu thật sự phải cắt đứt quan hệ giữa hai người, Trần Đức cũng cực kỳ cực kỳ không nỡ, còn có chút khố sở.

Còn câu nói ‘Làm người đàn ông của tôi phải mạnh hơn tôi’ là có mấy ý nghĩa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK