“Keng!”
“Keng!”
“Keng!”
Cùng với lời nói của Cổ Lục Đạo, bốn vị viện trướng bên cạnh ông ta cũng dứt khoát lấy ra vũ khí.
Cùng lúc đó, đệ tử thân truyền của họ, chấp pháp giả và 30 vị trưởng lẵo cũng lần lượt xuất hiện trong hư không giống như những giọt mưa.
Nhìn lại thì có hơn 50 ngàn người, trùng trùng điệp điệp, khí thế lạnh lẽo tạo thành một đội ngũ khổng lồ xuất hiện trong đất trời, hoàn toàn chặn kín mọi đường lui.
So với họ thì trăm người Danh Thiên Viện lại chẳng đáng là gì!
‘Cổ Lục Đạo, ông định cá chết lưới rách sao!’
Trận thế như vậy, ngay cả Trần Không Hành cũng biến sắc, lạnh giọng quát: “Nếu Trần Bát Hoang đã chết, chúng tôi cũng sẽ không truy cứu, nhường đường, chúng tỏi sẽ lập tức rời đi!”
“Các người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, cho rằng học viện Thánh Phong tôi là khách sạn à?”
Cổ Lục Đạo bay lên trời, áo bào bay phần phật, hồn lực sôi trào: “Cố Lục Đạo tôi đã hơn 20 năm chưa từng ra tay, nếu cứ im lặng thì mọi người trên đời này cho rằng tôi là quả hồng mềm, muốn ngắt lấy nắn bóp gì cũng được chắc!”
“Lục Đạo Luân Hồi!”
Cổ Lục Đạo không chút do dự, trực tiếp sử dụng hồn kỹ mạnh nhất.
Thoáng chốc, đất trời chợt âm trầm, mấy chục triệu người có mặt ờ đây chỉ cảm thấy thần hồn dao động như bị một sức mạnh khủng bố nào đó khóa lại, dần dần không thể động đậy.
“Ầm, ầm!”
Cùng lúc đó, hư không chợt nứt ra từng cái khe khủng bố như móc nối với thiên đạo. vỏ số ánh sáng lập lánh lóe lên trong không trung, sau đó xuất hiện những ký tự biến đổi kỳ lạ khó hiểu, âm luật
vang vọng như có Thần Nhân đang ngâm xướng.
Một luồng ánh sáng thần thánh như thác nước đổ xuống người Bàn Khai, phút chốc đã ngăn cách với mọi người, kéo hẳn ta vào thời không thần hồn do Cổ Lục Đạo làm chủ.
Mục tiêu của ông ta rất rõ ràng, đó là muốn giết Bàn Khai!
“Không xong!”
Sắc mặt Bàn Khai chợt thay đổi, bỗng cảm nhận được một sự nguy hiếm trí mạng. Đối mặt với Cổ Lục Đạo, hân ta hoàn toàn yếu ớt như con kiến, chẳng có sức chống cự. Bàn Khai rõ ràng phát hiện linh khí trong người, thậm chí là cảnh giới đều đang điên cuồng biến mất.
“Lão già kia, ông có biết xấu hổ hay không? Vậy mà lại ra tay với một tiếu bối?”
Trần Không Hành mặt đầy hoảng sợ, Cổ Lục Đạo đây là định giết Bàn Khai!
Õng ta giơ lên một quyền, đấm thắng vào kết giới ngăn cách Bàn Khai.
Nhưng, vỏ dụng!