“ìr.
Sở Kiều gật đầu, cười nói: “Tôi vừa liếc mắt liền nhìn trúng, cảm thấy nó rất đáng yẽu, rất có duyên với tôi”.
“Được, nếu cô nhìn trúng, tôi sẽ tặng cô”.
Người đàn ông vô cùng tự tin,
Sau đó tiến lẻn một bước, nhìn về phía Trần Đức: “Người anh em, tôi tẽn Quách Khai, con tiếu bạch thú này tặng tôi được không? Xem như Quách Khai tôi nợ anh một ân huệ”.
Quách Khai!
Vừa nói ra cái tên này,
Lập tức, rất nhiều người xung quanh cũng dừng bước chân!
Không có gì khác, người này quả thật khá nổi tiếng!
Quách Khai, ba trăm sáu mươi tám
tuổi.
ừ, tuối tác không lớn!
Nhưng,
Hắn ta đứng hàng thứ chín trên bảng xếp hạng ngàn tuổi của Tây Thần Châu!
Thế nào là bảng xếp hạng ngàn tuổi? Nói đơn giản thì bảng xếp hạng này thống kê một ngàn người thực lực mạnh nhất trong khoảng một ngàn tuổi ở Tây Thần Châu!
Mà Quách Khai đứng thứ chín!
Đến từ một vương triều tên là Đại Triệu ờ Tây Thần Châu!
Hẳn ta còn có một danh hiệu vang khắpTảy Thần Châu,
Chiến thần!
Chiến thần Quách Khai!!
Khi gần một trăm tuổi đã nổi tiếng vì đánh bại hai lão tướng hơn ba ngàn tuổi nổi danh nhiều năm của Đại Triệu,
Dõi mắt toàn bộ Tây Thần Châu, danh hiệu của hắn ta cũng tương đối vang dội, không ai không biết hắn ta,
Cho nên vừa nghe thấy cái tên này,
Không ít người cảm thấy chấn động, đặc biệt là người phụ nữ nghênh đón Trần Đức, mắt cô ta cũng trợn lên: “Quách Khai, anh chính là chiến thần số một Đại Triệu, Quách Khai?”
“Không sai, chính là tôi”.
Hiến nhiên, Quách Khai rất hài lòng phản ứng của những người xung quanh, thừa nhận thân phận của mình, sau đó nói với Trần Đức:
“Người anh em, tôi thấy anh muốn ở Hương Mãn Viên, đúng không? Nếu như đưa con thú nhỏ này cho tôi, tôi liền đưa thẻ chứng nhận của mình cho anh, có thế rồi, thẻ của tôi là thẻ thượng phẩm, chắc anh cũng biết tầm quan trọng của thẻ chứng nhận”.
Lời Quách Khai vừa nói ra.
Rất nhiều người đều cực kỳ hâm mộ!
Một vật nuôi nhỏ, không chỉ có thế khiến chiến thần Quách Khai nợ một ân huệ, còn có thế được thẻ chứng nhận thượng phẩm, có thẻ rồi, toàn bộ thành Bồng Lai không nơi nào không thế đi!
Điều quan trọng nhất chính là,
Đãi ngộ không phải thẻ chứng nhận trung phẩm hạ phẩm có thể so sánh.
Cầm thẻ chứng nhận thượng phấm, chỉ cần bằng lòng, thậm chí có thế gia nhập đảo Định Thiên, trở thành đệ tử nòng cốt trên đảo Định Thiên!
Nhưng cho dù là thẻ chứng nhận hạ phẩm cũng vỏ cùng vô cùng hiếm thấy, trong thành Bồng Lai, phần lớn người đều là nguyên bài, không phải thẻ chứng nhận, còn thấp hơn mấy bậc so với thẻ chứng nhận hạ phẩm.
Có thể nói,
Thằng nhẵi khoảng chừng ba mươi tuổi, chỉ cần gật đầu, đưa vật nuôi kia ra, hoàn toàn là một bước lên trời!
“Tiếu Y, nhóc muốn đi theo hắn không?”
Trần Đức nhìn Tiểu Y trong ngực.
“Y Y!”
Tiếu Y lắc đầu như người, còn chui vào trong ngực Trần Đức, rất lanh lẹ rất đáng yêu,
“Thấy chưa, nó không muốn”.
Trần Đức cũng không quen biết gì Quách Khai, chí là không có thiện cảm gì với tên nhãi này.
Sở Kiều nhìn trúng Tiếu Y, chí ít còn đưa giá đế mua.
Mà Quách Khai này,
Lại bảo anh đưa cho?
Cái quái gì thế? Mặt dày vậy?
Nhưng Trần Đức đã đoán ra thân phận đặc thù của đối phương, nếu không thì không thể có loại tự tin như vậy, ngược lại không nổi giận,
Vừa mới đến phải khiếm tốn một chút, anh nhẵn nại, cực kỳ nhẹ nhàng nói: “Nó tên Tiếu Y, là bạn tôi, nếu nó muốn, tôi có thể tặng cho anh, nhưng… nó không muốn, hay là thôi đi”.
Sắc mặt Quách Khai phút chốc liền cố quái.