“Đáng chết, tẽn này đã chặn hết mọi đường lui của mình rồi”.
Tâm trạng Trần Đức chìm xuống đáy.
Buộc lòng phải thừa nhận.
Huyết Đồ là một kẻ cấn thận đến cùng cực, rõ ràng ở cảnh giới của hắn ta, tất cả thực lực đều mạnh hơn Trần Đức rất nhiều, nhưng hắn ta vì đề phòng lỡ như, vẫn âm thầm giăng ra thiên la địa võng, chặn hết mọi biến cố!
Thiên la địa võng trực tiếp ngăn cách Trần Đức và Huyết Đồ với thế giới bên ngoài. Trừ khi Huyết Đồ ra tay, nếu không thì chẳng có một kẻ nào được bước vào hay đi ra!
“Đúng đó…”
Giọng Linh Lung trầm thấp: “Những chiêu thức mạnh nhất của anh, hắn ta chì dùng chưa đến ba mươi phần trăm sức mạnh đã dề dàng xóa tan”.
Trần Đức cắn răng, thần lực Bất Tử Điếu đã hồi phục lại hai tay anh, nhưng anh lại không hề cảm thấy thoải mái, đôi mắt sâu như biến rộng tràn đầy lạnh lẽo, lạnh thấu xương, một thứ điên cuồng đầy tiêu cực đang lan ra khắp người, ánh mắt sống chết nhìn chằm trước mặt.
Đúng lúc này, Huyết Đồ giơ tay, ném Cơ Tuyết ra xa, bay thẳng ra khỏi thiên võng.
Tuy hắn ta mạnh.
Nhưng cũng không muốn đụng tới nhà họ Cơ.
Sắc mặt Cơ Tuyết trắng bệch, cô ta muốn giúp đỡ nhưng lại không giúp được gì, thiên la địa võng, dù là cô ta cũng không thế đột phá vào trong.
“Ha ha, chủ nhân vô địch!”
Trình Lực nhìn chằm chằm cảnh tượng đó với vẻ đầy hào hứng và kích động, Huyết Đồ vần là một kẻ mạnh mẽ và bá đạo như thế.
Nơi đó.
Mấy chục ngàn võ giả cùng với bóng người bước ra từ huyệt mộ Thần Ma táng cũng chấn động. Những chiêu thức Trần Bát Hoang dùng lúc nãy, mồi một chiêu đều võ cùng mạnh mẽ, nếu là bọn họ, ắt hẳn không thế bình yên võ sự đỡ được.
Huyết Đồ lại nhẹ nhàng bâng quơ, hết sức hời hợt tung chưởng, thoải mái giải quyết.
Chỉ là.
Một bàn tay bị chém rơi xuống vẫn là điều khiến hắn ta bất ngờ!
Thực lực đó quá khủng khiếp!
Hắn ta so với Trần Đức có thể nói là một vị thần cùng một người bình thường đến cùng cực, chênh lệch đó là quá lớn, quá rõ ràng!
“Không chạy nữa hả?”
Huyết Đồ chợt di chuyến, hóa thành một vầng sáng, chẳng mấy chốc đã xuất hiện cách Trần Bát Hoang có mười mét. Hờ hững, lạnh nhạt nhìn anh cùng với vẻ suy tư và kiêu ngạo: “Có nhớ bản tôn đã nói gì với cậu không, kẻ thù của tôi không có lần sau, bây giờ cậu đã tin chưa?”
Trần Đức không nói gì, một lần nữa lấy bầu rượu ra.