Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ, thằng nhóc, nếu không chữa được thì mày ngồi chờ chết đi”, lúc Trần Đức đi ngang qua, khóe miệng Trương Tử Đằng hiện lên một tia giễu cợt.

Một khi Trương Thiên Dương có sơ suất, gã có thể lợi dụng chuyên này để khiến Trần Đức bán thân bất toại, không thể tự lo liệu được cuộc sống sau này!

“Trông chờ vào cậu đây, chàng trai trẻ”, Nhan Như sơ buồn bã nói.

“Đúng rồi, đừng quên chuẩn bị phí trị liệu, năm triệu tệ”, Trần Đức đột nhiên lên tiếng, nhẹ giọng nói.

Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

“Này nhóc, năm triệu, cậu đang tống tiền người khác đấy à”, Hồng Trung Hà không nhịn được nói: “Cậu tưởng rằng cậu có thể trị khỏi bệnh cho chủ tịch Trương sao? Cậu biết ông ây mắc bệnh gì không?”

“Năm triệu quả thật là không chữa khỏi được cho ông ta. Muốn chữa khỏi thì ít nhất cũng phải hai mươi triệu”, Trần Đức bình tĩnh nói: “Đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị tiền là được, nếu ông ta không tỉnh lại thì tôi không cần tiền”.

“Hừ, ngạo mạn!” Hồng Trung Hà nói: “Nếu ông ấy không thể tỉnh lại thì cậu không xong đâu”.

“Chuyện này không cần ông phải lo, còn chưa đi ra ngoài?”

Hồng Trung Hà tức đến nỗi cả mặt đỏ bừng, phất áo bỏ đỉ, Nhan Như sơ nói: “Bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị tiền, cầu xin cậu, nhất định phải cứu được ông ấy”.

Đối với nhà họ Trương mà nói năm triệu tệ chẳng là gì cả, giống như hạt cát trong sa mạc mà thôi, không nói đâu xa, riêng căn biệt thự này cũng đã đã hơn một trăm triệu rồi.

Chờ tất cả bọn họ đi ra ngoài.

Trần Đức mới bước đến bên giương của Trương Thiên Dương.

Lúc này, trên người Trương Thiên Dương được cắm rất nhiều thiết bị duy trì sự sống, đồng thời cũng được truyền dịch, sắc mặt ông ta trắng bệch như tờ giây, hai mắt nhắm nghiền. Nêu không phải máy monitor vẫn còn hoạt động thì ông ta chẳng khác gì một người chết.

“Ông đúng thật là sô trời đã định chưa được chết”.

Gặp lại người quen cũ, Trần Đức nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Trương Thiên Dương vào hai năm trước.

Khi đó, Trương Thiên Dương khá khỏe mạnh, trông trẻ trung hơn nhiều.

Hai năm trở lại đây, Trương Thiên Dương không còn dáng vẻ như xưa nữa, ông ta dường như già đi cả chục tuổi, đầu tóc bạc trắng, thân hình càng thêm xơ xác.

Bởi vì Quan Hổ đến quá đường đột, ngoài dự liệu của Trần Đức nên anh không có sự chuẩn bị trước, lần này không thể chữa khỏi hoàn toàn cho Trương Thiên Dương được.

Anh rút một con dao nhỏ bên hông ra, cắt đầu ngón trỏ, vẽ một hình kỳ lạ giữa hai lông mày của Trương Thiên Dương.

Hình này được Sửu gia gọi là đồ án.

Đó là một trong những loại y thuật của ông ta, được gọi là y thuật Kỳ Môn

Nói ra có thể không ai tin, nhưng loại y thuật Kỳ Môn này ẩn chứa một sô điều vô cùng bí ẩn.

Sửu gia từng nói, ngay cả ông ta cũng chỉ nắm giữ một sô thứ đơn giản, những thứ cao siêu hơn cơ hồ đều phải có sự phụ trỢ lẫn nhau.

Chính vì lẽ đó, kỳ môn y thuật mà ông ta truyền cho Trần Đức cực ít.

Bùa chú này thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng một sô nét vẽ được tạo thành từ máu, mà mỗi lần vẽ nó, Trần Đức đều có cảm giác cô hết sức, cứ như hút cạn tinh khí thần của anh.

Giờ phút này, chỉ sau vài nét vẽ, đã có vài giọt mồ hôi trên trán anh rơi xuống.

Khi nét vẽ cuối cùng của phù văn hoàn tất, toàn bộ kinh mạch trên mặt Trương Thiên Dương, bắt đầu từ cổ trên lên, dương như có thứ gì đó đang tháo chạy.

Không chỉ như thế, kỳ kinh bát mạch khắp cơ thể cũng xuất hiện tình trạng giống hệt như vậy.

“Khụ!”

Trương Thiên Dương đang hôn mê đột nhiên ho ra một ngụm máu đen.

Sau khi phun ngụm máu đen kia ra, sắc mặt vốn tái nhợt của Trương Thiên Dương rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, tuy nhiên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại.

“Phù…”

Thấy vậy, Trần Đức thờ hắt ra một hơi, xem ra những thứ mà Sửu gia truyền thụ cho anh thật sự là báu vật thế gian.

Những thủ pháp thần kỳ do Sửu gia nghiên cứu, phát

minh có thể trị được đủ các chứng bệnh nan y, nhưng chúng đều được phát triển từ y thuật Kỳ Môn, không biết y thuật Kỳ Môn thật sự sẽ như thế nào nữa!”

Trần Đức lầm bẩm tự nói, càng thêm hứng thú với y thuật Kỳ Môn. Anh vẫn còn nhớ những lời của Sửu gia, nếu thế gian có người nắm được y thuật Kỳ Môn, vậy thì thiên hạ sẽ không còn chứng bệnh nào không thể trị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK