Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Tên nhóc này…”

Trần Đức có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không quấy rối nó, ngược lại tiếp tục lôi kéo nguyên khí về phía này nhưng bản thản cũng không hấp thụ mà đem toàn bộ cho tên nhóc kia.

Có ai không yêu thích những thứ nhỏ nhắn dễ thương đây, Trần Đức đương nhiên cũng không ngoại lệ, anh lặng lẽ dùng ý thức quan sát nó, lúc này mới phát hiện dưới lá cây, hơn nửa cơ thể của nó vẫn còn trong lớp vỏ trứng trắng như tuyết, đầu của nỏ chí vừa phá vỏ ra mà thỏi.________________

Sau khi hấp thụ nguyên khí một tiếng đồng hồ thú nhỏ mới dừng lại, nó há miệng nhỏ bắt đầu ‘răng rắc răng rắc’ gặm nhấm vỏ trứng xung quanh rồi nuốt ực xuống bụng, thấy một nửa vỏ trứng đã bị ăn mất nó mới nhảy ra ngoài.

Trần Đức lúc này mới nhìn rõ hình dáng vốn có của nó.

Đây là một con thú nhỏ kỳ quái, có cái đầu vừa tròn trịa vừa dễ thương, trên thân có lông dài, đuôi rất ngắn tròn vo, chỉ dài nửa inch với một màu trắng như tuyết.

Điều quan trọng nhất là nó có thể đứng thẳng, trông giống như một chú mèo con mới sinh, nhưng lại phảng phất vài phần của kỳ lân trong truyền thuyết, lại giống hố nhỏ, gấu nhỏ, thực sự rất khó đế phán đoán đây là sinh vật gì.

“Linh Lung, cô từng thấy loài vật này chưa?” “Chưa từng”.

Linh Lung cũng không hiếu chuyện gì đang xảy ra, bổng nhiên giọng nói của cô lại truyền tới: ‘Trần Đức, e rằng một tháng tới đây anh không thể liên lạc

với tỏi”.

‘Sao thế?’

Trần Đức khó hiếu hỏi.

“Ngày trờ về tôi đã tu luyện tới giai đoạn quan trọng, phải chuyên tâm lĩnh hội điếm mấu chốt cuối cùng, có lẽ sẽ mất khoảng một tháng, sau một tháng, chúng ta có thể chính thức gặp mặt!”

“Ha ha, chuyện tốt mà, chúc mừng cô!”

Trần Đức thực lòng vui mừng cho Linh Lung: “Chuyện không thể chậm trễ, Linh Lung, bây giờ cô cứ bế quan cho tốt, yên tâm, tôi sẽ không xảy ra bất trẳc đâu!”

“ừm!”

Linh Lung cũng có chút nóng lòng, cô ta đã đợi chờ ngày này quá lâu, lập tức… thần thức của cô ta liền yên bình lại, không còn dao động nữa.

Linh Lung trong trạng thái này không thế nhận thức cũng như liên lạc với thế giới bên ngoài trừ khi cô tỉnh dậy.

“Trong một tháng tới, phải dựa vào chính mình

rồi…”

Trần Đức thớ dài một hơi rồi tiếp tục chú ý đến con thú nhỏ.

Lại thấy thú nhỏ lượn quanh vỏ trứng hai ba vòng, sau đó nó đứng thắng người dậy, móng vuốt nhỏ không ngừng chỉ trỏ vào trong không trung, tiếp đó… vậy mà hiện ra một mảnh văn lộ lớn, một không gian thần bí xuất hiện rồi đấy một nửa còn lại của vỏ trứng đưa vào trong đó.

“Cái này… vừa ra đời đã sở hữu những kỹ năng này? Không phải nói là dã thú trên đảo Khốn Long đều không thế dùng võ kỹ hay nguyên khí sao?”

Khi Trần Đức còn đang trong cơn choáng váng thì con thú nhỏ đó bỏng nhiên đi về phía anh, nó ngước đỏi mắt to tròn đáng yêu lên nhìn anh, đầu cũng phối hợp dụi vào chân anh.

Không biết làm sao, Trần Đức chỉ dứt khoát mở mắt, đánh giá thú nhỏ trước mắt này: “Nhóc con, ngươi không sợ ta sao?”

“Chi chỉ chi…”

Trần Đức vừa dứt lời thú nhỏ liền lăc đầu một cách đầy tính người, trong miệng phát ra từng tràng tiếng kêu non nớt, đầu nhỏ càng tăng cường độ cọ xát, biếu thị sự gần gũi.

“Vậy mà nghe hiểu được lời ta nói?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK