“Là thế này, vừa nãy cậu chủ nhà họ Cao, Cao Viễn gọi điện cho chúng tôi và nhờ nhà họ Vân ra tay giúp cậu ta dạy cho người khác một bài học. Tôi nghi chuyện này có liên quan đến cậu, nên muốn nói với cậu một tiếng, cậu ta muốn trả thù cậu”, Vân Trung Quân thận trọng nói ra suy nghĩ của mình.
Vân Huyền Thương Không đã chết, nhà họ Vân đang trong tình trạng nguy hiểm, Vân Trung Quân lo nếu Cao Viễn thực sự chọc giận Trần Bát Hoang, còn xưng tên nhà họ Vân!
Lúc này, nhà họ Vân nhất định không thể chọc giận Trần Bát Hoang nữa!
Nếu còn tiếp tục chọc giận Trần Bát Hoang một lần nữa, chỉ có thế càng thảm hơn thôi!
Ông ta phải tạo khoảng cách với Cao Viễn, đồng thời thể hiện lòng trung thành với Trần Bát Hoang. Đây mới là con đường tồn tại!
Nhà họ Vân, không thể đã sai càng thêm sai!
“Được rồi, tôi biết rồi”, Trần Đức cúp điện thoại và trả lại cho Âu Dã Thanh Vũ.
“Thật là một gã bí ẩn Âu Dã Thanh Vũ nghĩ thầm, người đàn ông này lại một lần nữa tạo cho cô ta một sự bất ngờ, anh có năng lực kinh người gì mà khiến nhà họ Vân không ngại đắc tội Cao Viễn, một mực muốn lấy lòng anh?
“Cậu chủ Trần!”
Đột nhiên, bên ngoài quán bar, Cao Viễn loạng choạng, vội vàng chạy vào với vẻ mặt hoảng sợ, lao tới trước mặt Trần Đức và Âu Dã Thanh Vũ.
Sau đó…
“Phịch!”
Hai chân hắn trực tiếp quỳ trên mặt đất, động tác cực kỳ nặng nề, sàn nhà nứt ra một khe hở.
“Cậu chủ Trần, tôi sai rồi! Xin cậu hãy bỏ qua cho tôi, vừa nãy đều tại tôi sai, tôi là đồ ngu!”
Cao Viễn nói đến đó, liền đưa tay lên tự tát vào mặt mình.
Đánh đến nỗi cả mặt đỏ bừng: “Cậu chủ Trần, xin cậu bỏ qua cho tôi một lần”, tiếng tát vang dội vừa dứt, Cao Viễn kinh hãi nói.
“Coi như mày biết điều”.
Ban đầu, Trần Đức đã định giết Cao Viễn rồi, bởi vì anh ghét nhất là sự trả thù của kẻ khác, có một số kẻ mất trí trả thù sẽ liên lụy đến rất nhiều người.
Không ngờ Cao Viễn lại biết điều, thức thời và hiểu chuyện mà quay lại xin lỗi như vậy.
Nếu như hắn đã quay lại thì chứng tỏ hắn thật sự đã dẹp bỏ ý định trả thù.
Trần Đức cũng lười giết hắn: “Mày cứ quỳ ở đây cả đêm đi, sáng mai hãy rời đi”.
“Vâng, vâng, xin nghe cậu chủ Trần phân phó!”, Cao Viễn gật đầu một cái thật mạnh, không dám phạm một chút sai lầm nào.
Ánh mắt của Âu Dã Thanh Vũ rất kỳ quái, cô ta quen Cao Viễn lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng thông minh một lần, kịp thời bù đắp lỗi lầm, không thực sự dồn bản thân vào chỗ chết.
“Thanh Vũ, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện tiếp”.
“Được!”
Âu Dã Thanh Vũ gật đầu, bảo ông chủ sắp xếp một bàn khác ở nơi vắng vẻ.
Sau đó, hai người cùng nhau rời đi.
Kỳ Hàn cầm kiếm ngồi cách xa, không làm phiền bọn họ.
Mặc dù ba người bọn họ đã rời đi, Cao Viễn vẫn thành thật quỳ trên mặt đất không dám đứng lên, hắn biết chuyện này Trần Bát Hoang đối với hắn