Giọng nói Diệp Ca không nhỏ, cực kỳ vang vọng khắp phòng trà, giọng điệu kiên định và tự tin, khí thế sắc bén, bộc lộ tài năng vô cùng chói mắt khiến người ta phải nhìn kỹ.
“Ha ha, không sai, không sai, là tôi sơ sót”, Vũ Văn Hữu cười ha ha, tán thưởng nói: “Cường giả và thiên tài chính là phải kiêu ngạo tự tin như vậy, đừng tùy tiện bị người ta hạ thấp thân phận”.
“Kẻ tầm thường không đáng giá? Mẹ
nó!”
Lữ Đông Dã lạnh lùng mắng một tiếng, tính cách hắn ta nóng nảy không khác gì kẻ điên, nghe thấy Diệp Ca nói kẻ tầm thường đế miêu ta Trần Đức, hẳn ta hoàn toàn không nhịn được tức giận, người nổi gân xanh, muốn ra tay ngay tại đây.
“Nhịn một chút, không cần thiết!”, Giang Hồ Hải lớn tuổi hơn, lúc này ông ta vẫn giữ vững tỉnh táo, thực lực của đối phương quả thực mạnh hơn bọn họ, tùy tiện ra tay chỉ khiến bọn họ thua thiệt thôi.
“Sức mạnh của cậu ấy không phải người khác tùy tiện sỉ nhục mấy câu là chê bai được, cậu ấy chính là cậu ấy, không cần so sánh với bất cứ ai!”
“Không sai, cậu ấy không cần phải so với ai cả”.
Âu Dã Thanh Vũ cũng gật đầu, trước kia cô ta cũng là người cầm lái âm thầm của gia tộc Âu Dã, cô ta khống chế bản thân cực tốt, vậy nên sẽ không dê dàng tức giận, có cái nhìn vững vàng trước đại cục: “Với tình hình bây giờ của chúng ta, tùy tiện ra tay sẽ không quá lạc quan, bây giờ chỉ cần chờ đợi, khiêm tốn và nhẫn nại cho đến khi gặp mặt cậu ấy!”
“Được rồi!”
Đương nhiên Lữ Đông Dã cũng biết những đạo lý này, chỉ là hắn ta vốn là kẻ điên, làm việc sẽ không cân nhắc hậu quả, vậy nên vẫn tức giận khó nén.
Đôi mắt Kỳ Hàn lạnh như băng, hắn không nói lời nào.
Ba người Đàm Thu, Lữ Đông Dã, Trương Tử Đằng cũng tức giận, nhưng vẫn còn giữ lý trí.
Vũ Văn Hữu hoàn toàn không thèm quan tâm đến cảm xúc của những người này, ông ta lớn tiếng nói: “Thế nào, Lục Phong, học viên tôi thu nạp lần này so với đám không ra gì sau lưng ông có phải là cách biệt cao thấp quá rõ ràng không?”
“Đồng thời, tôi cũng không ngại nói cho ông biết, lần này Diệp Ca đến học viện Vô Song là muốn tranh đoạt tư cách gia nhập nội viện đấy!”
Mỗi năm Học viện Vô Song đều sẽ nhận người bên ngoài vào, đa số những người này đều sẽ tu hành ô ngoại viện, đạt đến trình độ và cảnh giới nhất định, sau đó sẽ trải qua một loạt khảo hạch rồi mới có thể tiến vào nôi viên!
Những năm trước, nếu có học viên mới nào dám nói mấy lời như tiến vào nội viện, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo!
Người bình thường sẽ không bao giờ nói những lời như vậy, nhưng Diệp Ca chắc chắn có tư cách này!
Vũ Văn Hữu tin tưởng Diệp Ca một trăm phần trăm.
Ông ta nhìn Lục Phong, hơi nhướng mày, vẻ mặt kiêu hãnh và khiêu khích: “Thế nào, Lục Phong, tâm trạng của ông bây giờ có phải rất khó chịu, rất vi diệu không? cảm thấy bất luận làm gì cũng thua kém tôi đúng không?”
“Xin lỗi, Vũ Văn Hữu, ông nghĩ nhiều rồi. Tâm trạng tôi không có chút gì gọi là vi diệu cả, hơn nữa phải nói là rất rất rất dễ chịu”, Lục Phong mỉm cười, ông ta không thừa nhận thực lực của Diệp Ca.
Quả thật, hắn rất mạnh, tuổi còn trẻ mà có thể đạt được Linh Căn kỳ trung kỳ, điều này cũng đủ đế tám mươi phần trăm võ giả ngửa mặt trông lên, vượt xa số đông võ giả hiện nay. Đáng tiếc, trong số đông này chắc chắn là không bao gồm Trần Bát Hoang!
Lục Phong hiểu Trần Bát Hoang quá rõ.
Mặc dù lúc anh rời đi chỉ đang ở cảnh giới Linh Căn kỳ sơ kỳ, nhưng sức mạnh thực sự bộc phát của anh có chỗ nào là không mạnh bằng cường giả Linh Căn kỳ đỉnh phong?
Còn Diệp Ca thì sao? Bao gồm những yếu tố mà Vũ Văn Hữu vừa khoe khoang, cũng chỉ có thể dùng hai từ “sánh bằng” mà thôi.