“Được!”
Trần Đức có phần khâm phục Long Đế, sự can đảm và tấm lòng như vậy ngược lại cũng đáng đế anh cứu, lúc này anh nói: “Nếu Long Đế nguyện ý tin tôi, vậy tôi sẽ thử chút!”
Thần thức Trần Đức đi ra, vào thầng thần môn Long Đế,
Xuyên qua thần môn liền có thể nhìn thấy thức hải màu trắng mênh mông, trong thức hải, thần thức của Long Đế đang đắm mình trong đó, mặc một chiếc long bào cửu trảo được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, cực kỳ uy vũ.
Lúc này, nếu Trần Đức muốn, trong nháy mắt Long Đế sẽ chết trong tay anh.
Nhưng ngược lại anh không có loại tâm tư này, Long Đế và anh không thù không oán, thậm chí lần
này còn giúp đỡ mình, há gì anh lại là người lấy oán trả ơn?
Đi tới gần thần thức của Long Đế, rõ ràng Trần Đức thấy trên thần hồn của ông ta có một vết sẹo sâu như roi quất!
Vết sẹo này rất sâu, rất lớn, sức mạnh lưu chuyển có quy luật, vốn không có cách nào tự chủ khép lại!
“Cái này… là đạo vận?”, Trần Đức kinh hãi, quy luật trên vết thương kia rất kinh khủng, là đạo vận!
Thánh Nhân mới có thế có đạo vận!
“Không sai”, thần thức Long Đế truyền ra sóng: “Mười năm trước, tôi từng chọc giận một Thánh Nhân, ông ta đã đánh tôi một roi cách một trăm dặm. Lúc ấy tôi bị thương nặng sắp chết, từ sau đó vết thương này liền lưu lại đây như đang ăn mòn xương cốt, mỗi giây mỗi phút đều ăn mòn thần hồn của tôi”.
“Nhắc mới nhớ, nhờ Thái Thanh Thần Đan lần trước của cậu mới có thể khiến tôi hóa giải đao khố”.
“Long Đế, có thế chống lại được một kích của Thánh Nhân mà không chết, ông thật kiêu ngạo!”
Trần Đức ngày càng khâm phục Chu Long, vết thương đạo vận, mổi giây mổi phút đều khiến ông ta đau đớn khó chịu muốn chết, ngoài mặt ông ta có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, tính cách như vậy, tuyệt đối không người bình thường nào cũng có thể có.
Ra khỏi thần thức Long Đế, trở về bản thể, Trần Đức mở hai tròng mẳt: “Vết thương của ông tôi có thể cứu, nhưng tôi cần một tháng, hơn nữa phải tìm một vài dược liệu cực kỳ trân quý!”
“Không thành vấn đề, chí cần cậu muốn, tôi cũng sẽ tặng cho cậu quyền lực cá nước!”, trong mắt Long Đế lóe lên hưng phấn, tràn ngập hưng phấn!
Mười năm!
Vết thương trên thần hồn của ông ta đã mười năm rồi, mười nảm qua bất cứ thời khắc nào, mỗi một phút mỗi một giây ông ta cũng phải chịu đau đớn mà người thường khó có thế tưởng tượng nổi!
Rất nhiều lúc, thậm chí ỏng ta muốn chết, muốn tự sát cả trăm lần!
Hôm nay, cuối cùng cũng có người giúp được ông ta, lòng ông ta xúc động đến không thể tả nổi.