Mười hai thế lực cố xưa, một phần ba đều ở Nam Hạ Châu, có thế nói là khá khủng bố.
Thành Phong Vân là thành lớn nhất Nam Hạ Châu, trong thành có các thế lực chiếm cứ, hãng buôn, nhà bán đấu giá, phường buôn thạch đá, nhiều không đếm hết, từ sáng đến tối đêm, không lúc nào là không náo nhiệt, sầm uất.
Trong một quán rượu, Trần Đức ngồi một mình uống rượu bên cửa số, vừa nghe bàn luận xung quanh.
Anh tạm thời không quan tâm đến ấn ký Thiên Tâm, chỉ quan tâm Hiên Viên Anh Hùng.
Được biết Hiên Viên Anh Hùng hôn mê, tộc Hiên Viên tìm kiếm thần dược kéo dài mạng sống, Trần Đức vô cùng buồn bã, chuyến này anh đến Nam Hạ Châu, một mặt là đến tìm Hiên Viên Anh Hùng theo như đã hẹn, mặt khác là muốn cứu mạng Hiên Viên Anh Hùng.
Trên đường Trần Đức vô cùng cấn thận, anh phát hiện quá nhiều người nhằm vào anh, trong đó không thiếu một vài cường giả siêu cấp có thế giết chết anh.
“He he, bây giờ cậu là miếng bánh ngọt, ai cũng muốn cân một miếng1′, Lão Yêu Hoàng cười quái dị: “Cũng không biết tên khốn nào tiết lộ chuyện ấn ký Thiên Tâm”.
“Ai bảo tôi không có gia cảnh tốt, cũng không đủ mạnh chứ?” Trần Đức cười khổ, nếu phía sau anh có một thế lực siêu cấp, chắc chắn sẽ khỏng rơi vào tình trạng hiện giờ, đảy là thế giới Đại Thiên, anh không có gì, người khác sẽ muốn ức hiếp anh, ăn thịt anh.
Trần Đức rời khỏi quán rượu, đi đến các nơi bán nguyên thạch, muốn tìm một vào loại thuốc nghịch thiên, cứu mạng Hiên Viên Anh Hùng.
Nhưng chí bảo vốn không dễ tìm được như vậy, cả một ngày cũng không tìm được bảo vật gì.
“Nghe nói gì chưa, chẳng biết vì sao, hình như Hiên Viên Anh Hùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, hôm nay được tộc Hiên Viên đưa đến thành Hiên Viên!”
“Không sai, tỏi mới từ thành Hiên Viên về, toàn bộ thành trì đều đã giới nghiêm, không cho phép bất kỳ ai tới gan!”
“Chẳng lẽ một đời hào kiệt thật sự chết như vậy?”
Tin tức bất ngờ khiến Trần Đức ngây ra, trước đó không phải thọ nguyên còn một tháng sao? Vì sao trong phút chốc biến thành mạng ngàn cân treo sợi tóc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Trần Đức kinh hoàng, anh định từ từ tìm bảo vật, xem ra hôm nay Hiên Viên Anh Hùng không chờ được nữa.
Anh không trì hoãn thời gian nữa, chạy thẳng đến thành Hiẽn Viẻn, bất chấp nguy hiếm tiết lộ thản phận với nhân vật cấp bậc trưởng lão canh giữ bên ngoài thành Hiên Viên, muốn gặp mặt Hiên Viên Anh Hùng.
“Hóa ra là cậu Trần”, vị trưởng lão này mặc áo hoa, rất hòa nhã: “Trong tộc đã truyền xuống tin tức, nếu như cậu tới, không cần bẩm báo, mời cậu đi theo tôi”.
Vị trưởng lão này rất mạnh, có thực lực cực kỳ kinh khủng, số tuổi thật ít nhất cũng năm sáu chục ngàn tuổi, ông ta rất hiền hòa dằn Trần Đức vào thành Hiên Viên, nhưng không dằn anh đi gặp Hiên Viên Anh Hùng, mà là thế hệ trẻ tộc Hiên Viên nghênh đón anh.
“Tôi tên Hiên Viên Dị”, người đến rất trẻ tuốỉ, nhưng tuối cũng hơn một trăm, thân dài chín thước, mày kiếm mẳt sáng, quanh người tỏa ra khí điềm lành, phảng phất có thụy thú vây quanh hắn ta, hào quang lấp lánh như con trai nối dõi của thần.
“Hắn là thiên đạo thế!”, Linh Lung nhẳc nhở Trần Đức: “Thực lực dường như rất mạnh”.
Thiên đạo thể,
Tên như ý nghĩa, người có dấu ấn thiên đạo.
Giống với Tỏ Y Y tộc Bách Hoa trước kia anh gặp ở đảo Khốn Long, thế chất này tu hành một ngày có thế bằng với người bình thường tu hành mười năm một trăm năm, tương đối kinh khủng.
Đương nhiên so với ấn ký thiên tâm thì vẫn kém hơn một chút.
Nhưng cái này cũng đủ chứng minh được sự hùng mạnh của tộc Hiên Viên, có thiên đạo thế tồn tại, chứng minh rằng tương lai chục ngàn năm sau, tộc Hiên Viên sẽ không sa sút.
“Anh Hiên Viên, tôi muốn gặp tiền bối, tình trạng ông ấy thế nào rồi?”, Trần Đức trực tiếp nói rõ ý đồ.
“Anh Trần, tình hình Tổ Vương không ốn”, Hiên Viên Anh Hùng thân là lão tổ, được người trong tộc tôn xưng là Vương: “Tinh hình hiện giờ của ỏng ấy không ốn, không thích hợp gặp người khác, anh yên tâm, trong thời gian ngắn mười ngày, ông ấy sẽ không có bất kỳ nguy hiếm gì đến tính mạng”.
“Sau đó thì sao?”, Trần Đức hỏi.