Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Mộng Vũ cân răng, trước kia cô ta đã không phải là đối thủ của Bàn Khai, bây giờ chắc

còn không đánh nổi một chiêu.

“Đừng trách tôi, muốn trách thì phải trách Trần Bát Hoang ấy. Nó giỏi lắm mà? Bây giờ lại sợ không dám xuất hiện”.

Bàn Khai thản nhiên nói.

“Mà nó không chết, thì Bàn Khai tôi lại cảm thấy khó chịu, nếu đã thế thì tôi đành phải mang cô và Ảu Dã Tư Linh này về làm con đàn bà của tôi, đồ chơi của tôi… Cho tới khi nó chịu xuất hiện!”

“Còn mày…”

Bàn Khai đảo mât qua Từ Phong: “Có thế làm người hầu cho tao!”

“Anh mơ đi!”

Âu Dã Tư Linh rút kiếm ra, đang định ra tay.

Sau đó.

Bàn Khai chí nhìn cô ta một cái.

Nhất thời, kiếm trong tay cô ta như một mặt kính, vỡ nát!

Đồng thời, Âu Dã Tư Linh thấy mình như bị đóng băng, điếm huyệt nói, cứng đờ, muốn cử động cũng

khó, cả linh khí và công pháp đều không thế dùng được!

Từ đầu đến cuối, Bàn Khai không hề làm gì cả, chí nhìn lướt qua mà thôi!

“Bàn Khai, học viện Thánh Phong không phải là nơi mà cậu có thể quậy!”

Đúng lúc này, một giọng nói to như tiếng chuông trời chợt vang lên.

Sau đó, một luồng hồn lực dập dờn ngăn cách núi Vạn Kiếm và bên ngoài ra, lực cản trên người Âu Dã Tư Linh, Diêu Mộng Vũ và Từ Phong cũng lập tức biến mất.

Cùng lúc đó, trên núi Độc Kiếm bổng hiện lên vài bóng người.

Dần đầu chính là cổ Lục Đạo!

Bẻn cạnh còn có mấy vị viện trưởng khác.

“Hải Tâm, không sao chứ?”

Đầu ngón tay cố Lục Đạo bân ra một viên đan dược rơi vào trong miệng Vệ Hải Tâm, song tinh huyết và nguyên khí trong cơ thế cũng quay cuồng trị liệu cho ỏng ta.

Vết thương của Vệ Hải Tâm bắt đầu dùng tốc độ mà mắt thường có thế thấy được khép lại, 10 giây sau, nửa người ông ta đã hoàn toàn khôi phục lại như lúc ban đầu!

“Viện trưởng!”

Mặt mày Vệ Hải Tâm kích động hô.

“Hải Tâm, thật sự xin lỗi, tôi đã tới chậm!”

Cổ Lục Đạo khẽ thở dài, chuyện của Trần Bát Hoang đã khiến ông ta chìm trong luẩn quẩn. Nếu không phải núi Độc Kiếm lọt vào nguy hiểm thì chắc CỔ Lục Đạo vẫn còn đang mờ mịt.

Sau khi an úi Vệ Hái Tâm, Cố Lục Đạo lại nhìn /ê phía đám Trần Không Hành và Bàn Khai: “10 giây, tự động rời đi, không thì đừng trách bán tôn vô tình!”

Một câu vô cùng đơn giản, nói cũng hết sức bình tĩnh, thậm chí là nhẹ nhàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK