Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão Ngụy Vô Minh này rất tốt, cũng coi là ông lão có tình người trong sô’ ít người anh quen biết ở Côn Luân Hư, ít nhất, khỉ anh sa sút, là Ngụy Vô Minh ra sức phản bác, tranh thủ thời gian giúp anh!

ít nhất, khi người khác cho rằng anh biến thành phế nhản, Ngụy Vô Minh cũng không thừa cơ hãm hại!

Đương nhiên, Ngụy Vô Minh cũng nên thấy may mắn khi trước đây lão trò chuyên riêng với Trần Đức, cho thấy sự việc lần này không phải là ý của lão.

“Cảm, cảm ơn cậu Trần!”, Ngụy Vô Minh kinh sợ, sau đó thả lỏng vui mùng, cơ thể lọm khọm hơi cúi xuống, thận trọng hành lễ với Trần Đức!

Lão cũng đổi cách xưng hô với anh từ Bát Hoang sang cậu Trần, chí từ trong cách xưng hô cũng đù thấy sự thay đổi của thân phận.

Côn Luản Hư, cá lớn nuốt cá bé, thực lực là hàng đầu, cho dù lão hai ba trăm tuổi, đối diện với Trần Bát Hoang mạnh như thần, hành lề cũng là việc cực kỳ bình thường.

Lão vừa hành lễ, mấy trưởng lão khác, thậm chí Lảm Chấn Lôi, Trình Kiếm Phong cũng đều khom lưng hành lề, thở cũng không dám thở mạnh.

Trướng lão, đệ tử Vô Song Môn, còn có các học viên đến từ nội viện, lúc này người nào cũng khô khốc cổ họng, mờ to hai mắt, con ngươi cũng như muốn rớt ra, kính hoàng, hãi hùng nhìn châm chằm cảnh này, dường như thấy sấm nổ giữa trời quang, kinh sợ như bị sét đánh.

Cả sông Tây Lưu, lúc này trở nên vô cùng yên tĩnh, không một ai dám ho he, dáng vẻ Trần Bát Hoang như tượng điêu khắc, từng nét khắc sâu vào trong tim mỗi người!

Sau đó, Trần Đức thản nhiên nói:

“Ngoài ra Vần Thiết mà các ông dùng chế tạo mật thất, tôi đã mang đi rồi, Vẫn Thiết vốn không có chủ, không thuộc về Vô Song Môn, càng không thuộc về các ông, nhưng… dù sao nó vẫn có liên quan đến các ông, những người còn lại từng muốn giết tôi, tôi sẽ không giết nữa, tôi và Vô Song Môn, không ai nợ ai!”

“Được, được, cẩm ơn cậu Trần!”, Ngụy Vô Minh đứng thẳng lưng, thận trọng trả lời: “Cảm ơn cậu ban ơn!”

Tuy trong lòng Ngụy Vô Minh không nỡ, nhưng Trần Đức nói đúng, vẫn Thiết vốn không có liên quan quá lớn đến bọn họ. Lần này có thể dùng nó đổi lấy tính mạng của mấy trường lão, cũng rất đáng!

Có thể nói, từ trước đến nay vẫn Thiết cũng không có tác dụng lớn với Vô Song Môn, nếu Trần Bát Hoang giết hết toàn bộ những người từng có ý giết anh sau lưng lão, vậy thì…

Chắc chẳn Vô Song Môn sẽ xuống dốc không phanh!

Từ đệ nhất tông môn Côn Luân Hư trượt xuống thành tông môn hạng hai!

Trách nhiệm này, Ngụy Vô Minh không gánh nổi, càng không muốn bị bêu danh muôn đời!

Tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão, lục trưởng lão, thất trường lão, bát trường lão còn lạỉ đều thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.

“Từ ngàn năm trước, Vô Song Môn đã là tông phái mạnh nhất Côn Luân Hư, nhung không ngờ bị

một thằng trẻ con ức hiếp thành thế này, mất mặt, đúng là mất mặt!”

Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói già nua vang lên, sau đó trên Thiên Huyền Phong, một ông lão vân luôn im lặng không nói hạ xuống!

Từ trên không trung cao ba ngàn mét đáp xuống, vững vàng hạ xuống mặt nước, không hề dấy lên một gợn sóng.

Trên khuôn mặt già nua của ông ta tràn đầy vẻ khinh bỉ và bùi ngùi: “Vô Song Môn sa sút đến mức này, tôi cảm thấy không còn giá trị tiếp tục tồn tại, Ngụy Vô Minh, chuyện mà trước đây chúng ta bàn bạc, ông suy nghĩ thế nào rồi?”

Vừa dứt lởi, ngay lập tức, một trận uy áp vô hình, khí thế như biển rộng, như rời núi lấp biển bỗng xông đến khắp sông Tây Lưu.

“Bành!”

“Bành!”

“Bành!”

Trong tích tắc, trên sông Tây Lưu, tất cả thuyền gỗ bị một luồng linh lực chèn ép, bổng nố toang, vụn gỗ bay khắp nơi.

Mấy ngàn đệ từ ào ào rơi xuống nước, nhưng điều quỷ dị là nước của sông Tây Lưu dường như ngưng kết thành mặt kính, bọn họ không bị chìm xuống, mà liên tiếp hết người này đến người khác đều không tự chủ khụy gối quỳ xuống mặt nước mồ hôi chảy như mưa!

“A!”

“Phụt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK