Sau khi trở lại, Đoạn Nguyên nói: “Thế nào, anh Trần, tôi rất xem trọng anh đấy, nhất định đừng khiến tôi thất vọng”.
“Khụ…được thôi, cảm ơn”.
Trên người Trần Đức vẫn còn hơn hai mươi ngàn tiền Thông Thiên. Anh lấy ra hết, bước về phía
trước và nói với nhản viẻn ghi chép: “Tôi cược Trần Bát Hoang…”
“Cược loại nào, thứ mấy?”, nhân viên hỏi mà không hề ngẩng đầu nhìn lên.
“ừm, tôi suy nghĩ chút…”
Trần Đức đang xem xét liệu nên cược đứng thứ nhất hay phá kỷ lục.
Thời gian suy nghĩ của anh không lâu, Ước chừng mười giây, sau đó liền nói: “Phá kỷ lục!”
“Hả? Cậu chắc chứ?”, lúc này, người nhân viên không khỏi ngấng đầu lên, kinh ngạc nhìn Trần Đức.
“Chắc!”
Trần Đức đưa tiền cho nhản viên với một giọng điệu chắc chắn.
Nếu như muốn cược, Trần Đức phải cược bản thân sẽ phá kỷ lục!
Như vậy, có thế xem đó là một loại động lực chiến đấu cho chính mình!
“Đồ ngu..:
Trong lòng người nhân viên lấm bẩm một câu, đúng thật là đốt tiền, hai mươi ngàn cuộn Thông Thiên cược phá kỷ lục, đây không phải là tặng tiền cho nhà cái sao?
Tuy nhiên ngoài mặt người nhản viên vẫn không nói gì, chỉ im lặng ghi lại tiền cược của Trần Đức, đồng thời lấy ra một tấm phiếu đặc biệt đưa cho anh, nếu như thắng cược thì dùng phiếu này đổi tiền.
“Anh Trần, không thể không nói… anh thực là có chí hướng cao xa…”
Đoạn Nguyên cực kỳ cạn lời, hai mươi ngàn cuộn Thông Thiên, đây không phải là số tiền nhỏ, ngay cả ở thành phố Thông Thiên cũng có thể tiêu sài một một khoảng thời gian dài.
Còn Trần Đức thì cứ như vậy mà vung tiền!
Đoạn Nguyên thực sự rất đau lòng, siêu đau lòng.
Kỷ lục tầng bảy trăm sáu mươi ba, ngay cả cậu chủ Tiểu Bàn cũng không có ai đánh cược!
Những con bạc liều ăn nhiều kia cũng không đăt cươc!
Như vậy cũng đủ tưởng tượng việc phá kỷ lục khó khăn như thế nào!
Trần Bát Hoang phá kỷ lục?
Giống như đang nói chuyện viển vông!
ít nhất, Đoạn Nguyên đã nghĩ như vậy!
“Không có chút chí hướng thì so với cá muối có gì khác biệt?“, Trần Đức sờ sờ chóp mũi, cười mỉa.
“Anh Trần, không phải tôi nói anh chứ, có tiền cũng không thể vung tay như vậy được! Haỉz…mười ngàn cân lỉnh thạch đẩy!“, Đoạn Nguyên cảm thấy da thịt nhói đau, anh ta cho rằng Trần Đức quá tự tin.
Một lúc sau, khi trên nhà cái hiển thị có người cược Trần Bát Hoang phá vỡ kỷ lục, trong đám đông vang lên những tràng cười vang dội.
“Kẻ ngu nào mà không có mắt thế, vậy mà lại cược Trần Bát Hoang phá kỷ lục?”
“Đệt, nếu hắn có thể phá kỷ lục, tôi sẽ ăn phân!”
“Muốn có tiền đến phát điẽn rồi sao? Cho dù như vậy thì cũng nên cược cậu chủ Tiểu Bàn chứ, sao lại đi cược Trần Bát Hoang?”
“Tôi đoán, chắc là tên Trần Bát Hoang đó tự cược đấy, nếu không có ai bị mù mà CƯỢC hắn chứ?”