“Ha ha, đúng là ngu xuấn mà, dám đắc tội Lý Trường Sinh, chắc là đầu bị cửa kẹp rồi, dù là tên cùng họ Trần Bát Hoang kia đối mặt với Lý Trường Sinh và Lý Hạo Uyên cũng sẽ chết không còn xác thôi!”, giữa trung tâm đám đông có một bóng dáng phụ nữ, cô ta chính là sở Kiều, trước đó ở Tây Thần Châu đã nhắm vào Tiếu Y, muốn giật lấy từ tay Trần Đức, tiếc là không làm được, còn mất cả chiến thần Đại Triệu Quách Khai, đến nay vẫn còn ghi hận trong lòng, nhìn thấy Trần Thiên Không lại bất giác nhớ tới Trần Đức.
Gần đây cô ta cũng có tới tế hội Phong Vân ở Nam Hạ Châu, cỏ ta cũng muốn quan sát phong thái của Hiên Viên Anh Hùng.
Đồng thời.
Cô ta cũng dùng sắc đẹp để hấp dẫn khá nhiều cao thủ hòng tìm kiếm cơ duyên.
“Đáng tiếc, không biết rốt cuộc tên đó có chí bảo gì trong người”.
“Trước đó rất nhiều người muốn mượn sức nhưng tên đó đã từ chối hết, cứ tưởng là có thủ đoạn gì ghê gớm đế tự bảo vệ mình, bây giờ xem ra cũng chỉ có thế mà thôi…”
Trăm vạn người, tiếng bàn tán xôn xao, hổn loạn, trong đó có một số người cảm thấy đáng tiếc, mà đa sổ thì chỉ cười cợt, mỉa mai, dáng vẻ như xem kịch vui, suy cho cùng, Trần Thiên Không cũng đã khiến nhiều người phải đỏ mắt ghen tị, thậm chí là hận.
Mà bây giờ.
cả người anh đẫm máu, bị thương nặng và có vẻ sắp lìa đời khiến con người ta rất sảng khoái, thích thú đến lạ, thậm chí có vài ông chủ bán Cổ Nguyên còn cười thành tiếng, ước gì anh chết sớm một chút, tâm trạng của bọn họ là thế nào ấy nhỉ? Cứ như người bán vé số, ngày nào cũng xem xổ số, bản thân mua thì không trúng, mà cái người kia ngày nào cũng mua, vé nào cũng trúng đậm, là ông chủ, tuy bọn họ không thua thiệt gì nhưng cũng thấy khó chịu.
“Rầm rầm!
II
Lý Trường Sinh và Lý Hạo Uyên tranh thủ tốc chiến tốc thắng, cứ kéo dài thời gian thế này, thân phận Trần Đức mà bại lộ thì sẽ vô cùng bất lợi với họ. Hai người chỉ muốn nhanh chóng đánh chết Trần Bát Hoang, nhanh chóng mang về tộc, moi ra ấn ký Thiên Tâm, cũng moi móc hết bí mật và bảo bối trên người anh!
Vì vậy.
Họ hoàn toàn không quan tâm tới những tiếng bàn tán xung quanh, hay là có bao nhiêu người đang xem, sau một chiêu, thấy Trần Đức vần chưa chết thì họ lại ra tay!
Lý Hạo Uyên thiêu đốt máu huyết, roi Giao Long hừng hực sáng lên, hóa thành giao long với hai mắt đỏ rực, đầy dữ tợn, tham lam, thế hiện được nổi lòng Lý Hạo Uyên lúc này, một roi đánh xuống, khiến đại trận mà hai, ba mươi hộ vệ thành cùng duy trì xuất hiện một khe hở thật dài, thân rồng khổng lồ nặng nề như núi đè xuống.
Lúc này đây.
ông ta chẳng những quăng roi, mà trong nháy mắt còn tung ra quyền ấn, nhanh chóng đánh ra trăm ngàn chưởng, tạo thành chưởng ấn khổng lồ trên trời, hết chưởng này đến chường khác, tất cả mọi sức mạnh đều chất chồng lên nhau, sát thương tăng vọt, cả trăm ngàn ấn tụ lại làm một đột ngột đè xuống.
Lý Trường Sinh cũng vậy, sau khi biết được thân phận thật sự của Trần Đức thì như hóa điên, không còn dáng vẻ phiêu dật như trích tiên trước đó, lại càng không thể giữ được bình tĩnh, hai mắt dữ tợn đến rợn người, hân cầm trường kiếm trong tay, tung ra hết chiêu này đến chiêu khác, mỗi kiếm cũng ấn chứa sát ý khủng bố, thần lực khổng Tô!
Đồng thời, mắt xanh của hai người cũng tỏa ra hào quang, muốn ảnh hưởng đến thần hồn của Trần Đức.
“Đáng chết!”
“Các người muốn chết, tỏi cho các người toại nguyện!”
Sắc mặt Trần Đức cực kỳ lạnh lùng.
Hai người Lý Trường Sinh, Lý Hạo Uyên hoàn toàn hạ quyết tâm, vốn không cho anh con đường sống, hai người đều thiêu cháy tinh huyết, giết anh với chiến lực cao nhất.
Lúc này, Trần Đức biết rõ phải chiến đấu hết sức, nếu anh không dốc hết sức lực, thì sẽ mất mạng tại đảy.
“Rào rào!”
Cùng lúc đó, Trân Đức đứng lên, điên cuồng vận hành thần lực Bất Tử Điếu.
Huyết dịch trong cơ thế anh lập tức như sôi sục, bùng cháy, lóe lên hào quang đỏ lửa dày đặc, lúc này tất cả các thương tích đều nhanh chóng hồi phục với tốc độ mắt thường có thế nhìn thấy, đồng thời, một cánh tay mọc ra từ bả vai nhanh hơn cỏ dại mọc vào ngày xuân một vạn lần.