Dù anh mạnh mẽ đến mức nào, cũng không thể làm được đúng chứ? Dù là cao thủ cấp Quân đến đây cũng chưa chắc đã qua được Nhược Thủy!
Hư thú bên dưới Nhược Thủy cũng đâu có ngồỉ không.
Một khi có người đặt chân lên mặt nước, thì chắc chắn sẽ bị nó tấn công!
Ai cũng biết chuyến đi này, Trần Bát Hoang có đến chín mươi chín phần trăm sẽ chết.
Nhưng mà không aỉ dám nói.
Thứ nhất, Trần Đức quá mạnh mẽ! Nếu là bọn họ trước kia thì còn dám mỉa mai vài câu, bây giờ thì lại không dám nữa, sau khi chứng kiến sự khủng bố của anh, thì ai dám làm thiêu thân nữa?
Thứ hai, rất nhiều người mong anh chết!
Tại sao?
Bởi vì anh quá mạnh mẽ! Mà.
Tuổi lại chưa đến ba mươi.
Ai cũng biết rất rõ, tuổi trẻ chính là thứ vốn liếng quý giá nhất, anh còn mấy vạn năm đế sống, mà một người như anh thì tương lai là không có giới hạn. Anh càng là như thế, bọn họ lại càng mong Trần Bát Hoang chết.
Trong đó, có rất nhiều người ỏm suy nghĩ giẵm cao đạp thấp, chê người nghèo lại hận người phú quý!
Người yếu thì sẽ bị họ mỉa mai, họ khinh thường, nhưng khi người đó từ yếu trở nên mạnh mẽ, từ không bằng họ trờ nên mạnh hơn họ rất nhiều, thì họ lại hận không thế cho người đó chết đi càng sớm càng tốt.
Đó chính là lòng người!
Dù là một võ giả có thế bay trên trời, chui xuống đất thì vẫn là như thế.
Mà những kẻ tiểu nhân như Trương Hằng Chi, Lâm Hàn Quang thì lại sợ bị Trần Đức trả thù!
Huống chi, Trần Bát Hoang còn đắc tội với học cung Đạo Vận, chẳng mấy chốc người của học cung sẽ trở lại, Trần Bát Hoang mà còn sống thì sẽ liên lụy đến bọn họ.
Họ chỉ ước rằng Trần Đức bước vào Nhược Thủy rồi chết luôn ờ đó.
Trương Hằng Chi nhìn bóng lưng Trần Đức trước mặt, nắm đấm siết chặt, có chút căng thẳng, tỉm cứ đập loạn hết cả lên.
‘Trần Bát Hoang!”
Đúng lúc này, Vân Tịch Dao lại không nhịn được bước tới, gọi Trần Đức: “Anh quay lại cùng Tu La Tử rời khỏi đây đi, đừng tự tìm đường chết, Nhược Thủy, với thực lực này của anh là không thể vượt qua được!”
Trần Đức dừng bước.
Nhìn về phía Vân Tịch Dao xinh đẹp như thiên tiên, khuynh quốc khuynh thành, khóe mắt lại rưng rưng.
Người đẹp quả là người đẹp.
Dù khóc cũng vẫn xinh đẹp như vậy.
Khóe miệng cong lên một nụ CƯỜỈ, Trần Đức giơ tay lên lau nước mẳt, dịu dàng nói: “Cô Vân, cô cứ yên tâm, người tốt sống không thọ, tai họa lại ờ đó cả ngàn năm, một mầm mống tai họa như tôi sẽ không thể chết được”.
“Trần Bát Hoang…”
Cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay Trần Đức, tim Vân Tịch Dao như tan ra.
Không biết từ khi nào.
Cỏ ta đã quan tâm đến người đàn ông trước mặt như thế, đã quyến luyến đến thế.
Đó chính là tình yêu ư?
Khiến con người ta bất ngờ không kịp đề phòng, không thể tự kiềm chế.
“Sau này đừng là cô Vân nữa, gọi… Tịch Dao là được rồi”.
Cô ta biết Trần Đức đã quyết định sẽ xông vào đó, nên không khuyên thêm gì nữa, gương mặt tuyệt sắc khẽ ửng hồng: “Nhất định phải sống quay trở về”.
“Được, Tịch Dao”.
Trần Đức khẽ gật đầu: “Yẻn tâm, tôi còn phải trở về ần thịt tiên hạc nữa mà”.
“Đáng ghét”.