Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này anh mới hiểu được, tại sao Trần Tử Phi đã dùng Canh Kim Bẩt Diệt Thể nhưng lại không trực tiếp ra tay với Thích Thiện.

“Bị giam trong âo cánh mãi mãi… Thế thì…”

Thích Thiện đang khoanh chân tụng kinh trước mặt quay đầu nhìn về phía bọn Trần Đức, dường như đã nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ.

“Giam trong ảo cảnh ư? Cũng không hắn, không phải đâu. Tiểu tăng chỉ đưa thí chủ họ Thạch này đến Cưc Lac Niết Bàn, đế hắn không phái chiu nôi

khổ sinh lão bệnh tử, hơn nữa trước khi sống thọ và chết già, cơ thế cũng sẽ không ngấm một giọt nước nào, không chịu bất kỳ tổn thương gì. Đó là việc tích đầy công đức mà?”

Trần Đức lấm bấm: “Má ơi, thế có khác gì sống thực vật đâu? Chắng qua sống thực vật thì phải truyền dưỡng chất mà thôi”.

Thích Thiện nói xong lại nhìn sang Tu La Tử.

‘Thí chủ Tu La Tử, trăm năm không gặp, không biết trong bao năm qua, thí chủ có tuân thủ giao ước của chúng ta?”

Quả nhiên, hắn có quen biết Tu La Tử.

Tu La Tử giấu đi vẻ cà lơ phất phơ, có chút mất kiên nhẫn nói: “Có, tất nhiên là có, lần nào ông đây giết thịt đế ăn, trong lòng cũng niệm câu A Di Đà Phật!”

‘Thiện tai, thiện tai”.

Thích Thiện nhắm mât lại, tiếp tục niệm kinh.

Trần Tử Phi lơ lửng giữa không trung vần nhìn chằm chằm về phía này, bất giác híp mât lại, mất hết kiên nhần.

Hân ta lại tạo ra một luồng kim quang, hóa

thành sáu kiếm quang, xoay quanh người.

Gót chân hắn ta nhấc lên, lao thẳng về phía Trần Đức.

Người còn chưa tới, nhưng hơi thờ chèn ép khiến con người ta không thở nổi đã đè lên mòi một khúc xương trong người Trân Đức, khiến người anh cứ kêu kẽo kẹt.

Thấy thế, Thích Thiện lại duỗi tay phải, tung ta một Vạn Tự Phật Ấn.

Nhưng Phật Ấn đó lại bị kiếm quang quanh người Trần Tử Phi chặn lại.

Ba luồng kiếm quang bị giữ lại giữa không trung, Trân Tử Phi lao tới cùng với ba luồng kiếm quang còn lại, nhám về phía Trần Đức.

Thích Thiện rung động: “Trần thí chủ quả nhiên rất mạnh, tu vi cao hơn tiểu tăng một cánh giới, rất khó đế trói buộc!”

Trong nháy mát, kim quang đã vọt tới trước mặt Trần Đức.

Xoẹt!

Vệt máu bay tận trời, kiếm quang nhanh chóng

xuyên thủng ngực Trần Đức.

‘Trần Đức!”

“Cậu em họ Trần!” “Anh Bát Hoang!”

‘Trần Đức!”

“Nhóc Trần!”

Tô Y Y, Tu La Tử, Độc Cô Huyền, thậm chí là Lâm Tử Huyên và La Văn Sơn đã chìm trong khiếp sợ thật sâu cũng tái mặt.

Nhưng Trần Đức chỉ có thế nghe thấy tiếng nguyên khí Trần Tử Phi xuyên qua cơ thể mình, rít gào trong kinh mạch của mình.

Trần Tử Phi và Trần Đức cách nhau rất gần, có thể cảm nhận được hơi thờ lần nhau.

Trần Tử Phi nói: “Luồng nguyên khí này được ngưng tụ thành kiếm, tuy có hình dạng kiếm, nhưng lại giống như thuốc độc xâm nhập vào cơ thể, chưa tới mười giây, kinh mạch mày sẽ đút thành từng đoạn, đan điền bị hủy, từ trong ra ngoài, chết không toàn thây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK