Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Vô Thượng nói với Trần Đức: “Ba lão già chúng tôi bế quan ở đây đã hơn mười ngàn năm. Hơn mười ngàn năm nay chưa từng rời khỏi nơi này”.

“Quá thật là cấm địa, trận pháp nơi này còn mạnh hơn so với trận pháp hộ tộc cúa hái tộc ấy chứ?”

Mắt nhìn thấu và mắt ngự thú cùng duy trì, hơn nữa được Linh Lung dạy dổ, Trần Đức vừa nhìn liền thấy sát trận nơi sâu thẳm trong núi cao này. Một khi rơi vào đây, chỉ sợ dù là trên cảnh giới Khai Nguyên, cường giả hai cảnh giới lớn Đạp Thiên và Đảng Thiên tới cũng khó mà rời đi dễ dàng.

Trần Đức thản nhiên nói: “Chẳng lẽ ba vị muốn gài bẫy giết tôi ở đây?”

“Công tử, cậu đừng nói linh tinh, mặc dù ba người chúng tôi tuổi cao, nhưng làm việc ngay thẳng, nếu đã cất nhắc Cơ Tuyết, lại khẩn cầu cậu làm việc, đương nhiên sẽ không gây bất lợi với cậu”.

Cơ Vô Hầi vội vàng giải thích: “Trận pháp này chẳng qua chỉ dùng đế bảo vệ dãy núi, hoặc là nói bảo vệ một nơi trong dãy núi này thôi, mục đích tuyệt đối không phải giết người”.

“Huynh trưởng, anh cần gì phải vội vàng giải thích, cậu Trần chỉ đùa chút thôi”.

Cơ Vô Không cười nói: “Con mắt công tử tinh tường, nhìn thấu trận pháp, đương nhiên cũng biết chổ lợi hại của trận pháp này, nếu quả thật cảm thấy chúng ta muốn bẩy giết cậu ấy, cần gì phải theo chúng ta vào?”

“Ách…”

Cơ Vô Hải ngây ra, nét mặt già nua ửng đỏ: “Là em đường đột”.

“Ha ha”.

Cơ Vô Thượng bất đắc dĩ cười, em trai lão ta dù đã sống năm chục ngàn năm, những cũng không thay đổi được tính cách kích động.

Nhưng mặc dù bên ngoài tươi cười, nội tâm Cơ Vô Thượng lại tương đối chấn động, đại trận của dãy núi này lấy núi làm bàn, đá làm mắt, vạn vật trong núi làm căn cơ, từng ngọn cây cọng cỏ cũng có thể là một phần của trận pháp, đã bố trí tương đối ẩn núp, cho dù là lão ta, nếu không ai báo cho biết cũng tuyệt đối sẽ không phát hiện ở đây có đại trận tồn tại,

Nhưng,

Trần Bát Hoang liếc mắt liền nhìn ra!

Câu kia anh vừa nói thật sự chí là đùa thôi sao?

Là nửa đùa nửa thật!

Nhưng anh biết rõ đại trận này mạnh mẽ mà vản theo bọn họ đi vào.

Điều này chứng minh cái gì?

Nói rõ có thế anh không sợ đại trận này!

Nghĩ đến những thứ này, cộng thêm đủ thứ chuyện xảy ra ngày hôm nay, Cơ Vô Thượng bộc phát kết luận, một thời gian sau, Trần Bát Hoang chắc chắn sẽ thành người tài!

So với thiếu niên những thế gia viễn cổ đồng lứa, tuyệt đối không kém hơn phân nửa!

Chỉ là còn cần thời gian!

Cơ Vô Thượng cảm thấy, lần này ba người đi ra giao hảo, lôi kéo Trân Đức, tuyệt đối là lựa chọn vô cùng tốt.

“Công tử, thật ra thì Vô Hải nói cũng không sai, đại trận quả thật không phải để giết người, chỉ là để bảo vệ một món bảo vật bí mật của tộc tôi, mà món bảo vật này chính là nguyên nhân hôm nay ba người chúng tôi muốn cầu xin công tử!”

“Hả?J

Trần Đức nói: “Ba vị tiền bối, không biết rốt cuộc muốn tôi giúp đỡ làm gì, đến đây rồi cũng không cần giấu giếm, cứ việc nói ra, vẳn là câu nói đó, có thế giúp thì tôi nhất định sẽ giúp!”

“Được, vậy trước tiên cám ơn công tử”.

Lời vừa dứt,

Ba người Cơ Vô Thượng, Cơ Vô Hải, Cơ Vô Không phản tán ra, đứng thành hình tam giác, ngón tay kích thích, từng trận huyền quang giống như thúc giục trận pháp nào đó, không gian không ngừng gấp gãy, sôi trào.

Không thể không nói thành tựu của nhà họ Cơ đối với phương pháp không gian đã đạt đến trình độ tương đối khủng khiếp, trong chớp mắt,

Cảnh tượng trước mắt Trần Đức biến ảo mười mấy lần, mồi một lần đều ờ một nơi khác nhau.

Cho đến cuối cùng dừng lại trước một sơn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK