Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệnh điều tra cấp s,

Lệnh điều tra cấp cao nhất của Hoa Hạ, thông thường loại cấp lệnh điều tra này sẽ không dùng cho người bình thường,

Ánh mắt Trần Đức dần trở nên đông cứng: “Kết quả cuối cùng như thế nào?”

Nhan lão yên lặng hồi lâu, sau đó ông nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Cô ấy… không phải người trong thế tục, lần đầu tiên xuất hiện là ở Hương Giang tiếp

nối thế tục với Côn Luân Hư”.

‘Cái… cái gì?!

tt

Nội tâm Trần Đức chấn động: “Ý ông là Nhã Hi đến từ Côn Luân Hư?”

“Chưa chắc, Côn Luân Hư cũng có người của Hoa Hạ chúng ta, hơn nữa cũng có tình báo mật”.

“Điều duy nhất chúng tôi điều tra được chính là cô ấy đến từ Côn Luân Hư, sau khi đi sâu vào Côn Luân Hư điều tra, điều quỷ dị chính là không hề tra được tin tức của cô ấy”.

“Giống như cô ấy xuất hiện một cách vô căn cứ, trên thực tế chuyện này cũng chỉ có một loại suy đoán đó chính là cô ấy đến từ nơi nào đó mạnh hơn mà chúng ta không thể nào so sánh nổi”.

Nhan lão tuổi tác đã cao, lúc nói chuyện liền lộ rõ chút mệt, ông nói không nhanh cũng không chậm.

Nhưng,

Mỗi một chữ giống như chiếc búa nặng hết lần này đến lần khác đập vào tim Trần Đức,

Thịch!

Thịch!

Thịch!

Trong không khí, có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của Trần Đức.

Nhan lão nghỉ ngơi một chút rồi nói tiếp: “Năm đó mấy người Trương Phàm gặp tai nạn, người phụ nữ đã chết kia không phải An Nhã Hi, hôm đó An Nhã Hi không có ở đó, cô ấy đã biến mất từ

một tuần trước, người chết… là y tá đi theo tiểu đội của các cậu”.

“Chỉ có điều khi đó cậu vẫn đang thực hiện nhiệm vụ ngoài biên giới nên cũng không biết những thứ này…”

Nhan lão nói xong liền rơi vào im lặng, ông ở rất gần Trần Đức, cho dù mặt anh không chút biểu cảm, nhưng ông vẫn có thế thấy rõ ràng sự thay đổi cảm xúc của anh,

Có điều,

Loại thay đổi ấy rất nhanh liền biến mất tăm, Trần Đức ẩn giấu cảm xúc cực tốt,

“Năm đó sao các ông không nói cho tôi biết? Hơn nữa còn lập mộ cho cô ấy”, Trần Đức hít một hơi dài, anh nhàn nhạt hỏi, giọng có chút lạnh.

“Bát Hoang, để tay lên ngực tự hỏi đi, năm đó dù cậu biết những thứ này thì có ích gì? Cái chết của đám Trương Phàm chúng ta đều biết là do Lâu Vạn Xuân bọn họ gây nên, nhưng… một khi chúng tôi nói cho cậu biết, với tính cách của cậu… thì sẽ tự đâm đầu vào chỗ chết”.

“Còn chúng tôi cũng không có cách nào báo thù, những người ra tay với Lâu Vạn Xuân nếu không có thực lực tuyệt đối, quả thật ảnh hưởng sẽ cực kỳ lớn, thậm chí dây dưa đến toàn bộ giới thế tục”.

“ừm, quả thật là vậy”.

Giọng điệu của Trần Đức đã dần trở nên hòa hoãn một chút, thứ những người chức vị cao như Nhan lão phải cân nhắc không chỉ cho bọn họ, mà là cả Hoa Hạ,

Nếu như Hoa Hạ muốn ra tay với Côn Luân Hư, e rằng phải vận dụng vũ khí nóng cao cấp nhất để tiến hành oanh tạc trên quy mô lớn,

Khi đó không còn là chuyện của riêng Trần Bát Hoang, mà là chuyện của cả Hoa Hạ.

Đứng ở vị trí Nhan lão, ông ta làm không sai.

Không nói cho anh chân tướng giống như giữ lại được mạng của anh, nếu không… sợ là anh đã chết từ lâu rồi.

“Nhan lão, cảm ơn ông”, Trần Đức thận trọng nói: “Cảm ơn ông hôm nay có thể nói cho tôi biết những thứ này”.

“Không, cậu nên cảm ơn chính mình đi”, Nhan lão chậm rãi lắc đầu: “Nếu như cậu không trưởng thành đến bước này, có thể mãi mãi cậu cũng sẽ không được biết chân tướng”.

Trần Đức không nói thêm gì nữa, anh lại nhìn về phía bia mộ, ánh mắt dừng trên ảnh của An Nhã Hi: “Nếu mộ này không phải của Nhã Hi, vậy hãy để nó khôi phục thân phận thật sự đi”.

“Đương nhiên, chờ sau khi cậu rời đi, phần mộ này sẽ được xây lại rạng rỡ hơn”.

Nhan lão gật đầu: “An Nhã Hi biến mất nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ xuất hiện ở Hoa Hạ, còn chúng ta từ đầu đến cuối vẫn không biết rốt cuộc cô ấy có lai lịch gì”.

“Bát Hoang… cậu và cô ấy tiếp xúc lâu nhất, có thể đoán ra thân phận của cô ấy không?”

“Không thể”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK