‘Bụp!1
Quả đấm đụng nhau, lại thấy quả đấm của Trần Đức trực tiếp biến dạng, gãy xương, toàn bộ da thịt nứt ra, thậm chí dáng vẻ còn lùi hơn mười bước!
Mà ưng Thiên Hà chỉ bị đánh tổn thương, thoáng thụt lùi ba bước.
“Mẹ kiếp!”, Ưng Thiên Hà cau mày, con kiến hôi này lại khiến hắn ta lùi lại, nếu nói ra thì nhục nhã như thế nào?
Trần Đức khó khăn lắm mới ổn định thân hình, dáng vẻ chăm chú.
Ưng Thiên Hà này quả thực rất mạnh!
E rằng với tình hình của anh bây giờ cũng không thế có cách nào chống lại!
“Bùm!”
Trong nháy mắt, giống như không có dấu hiệu gi, ưng Thiên Hà đang cảm thấy nhục nhã đã ra tay rồi,
Hắn ta bay vọt tới, không đến mười giây đã tới trước mặt Trần Đức,
Không nói nhảm một lời,
Lại là một quyền!
Một quyền khủng khiếp bơi ra hư không, giống như thúc đẩy núi sông, chỉ nghe thấy từng tiếng gào rống xé rách màng nhĩ, rõ ràng có thể thấy một tiếng rắc râc giữa không gian như mặt kính đang vỡ vụn!
Thực lực của ưng Thiên Hà thật sự vượt quá mức tầm thường, so với Lâu Tử Phong trước đó được gọi là Diêm Vương thì hân ta chính là một Lâu La!
Hơn nữa còn là Lâu La siêu cấp!
Một quyền tấn công tới, con người Trần Đức cứng lại, anh vẫn không nẻ tránh mà nâng lên một quả đấm, đột nhiên tiến lên nghênh đón.
Một giây kế tiếp,
Hai quả đấm một lần nữa đụng nhau.
“Ầm!”
Một lần nữa Trần Đức bị thương nặng!
Nửa cánh tay của anh gần như bị hủy, ống tay áo vd vụn, máu thịt mơ hồ.
Mà ưng Thiên Hà chỉ bị thương nhẹ!
“Trần Bát Hoang, cậu mau chạy đi, đừng tiếp tục nữa!”, Ngụy Vô Minh mồ hôi lạnh chảy ròng, thấp giọng gào.
Khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dã Tư Linh cũng tái nhợt, cô ta đau tim từng trận.
‘Thằng nhãi, không phải mày rất kiêu ngạo sao? Kiêu ngạo nữa đi xem nào?”, ưng Thiên Hà cười đầy u ám, lộ ra hàm răng trắng, trong mắt lóe lên tàn khốc và lạnh lẽo.
“Đùng!”
Lời hắn vừa dứt,
Bất thình lình,
Trần Đức lại một nữa đứng dậy, lần này là anh chủ động nâng quả đấm đột ngột phóng về phía ưng Thiên Hà.
Tốc độ còn nhanh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần!
Trong nháy mắt sức mạnh bỗng nhiên tăng vọt! Một quyền,
Đánh thật mạnh vào mặt ưng Thiên Hà.
Lần này, ưng Thiên Hà hoàn toàn không có cơ hội phản ứng, nắm đấm như bao cát lớn không ngừng phóng đại, phóng đại hơn nữa trong con mắt hẳn ta!
“Bụp!”
Đột nhiên,
Trong một phần trăm hơi thở, nắm đấm của Trần Đức tiếp xúc gần với mặt hần ta.
Rõ ràng có thể thấy được mặt ưng Thiên Hà lúc này vén lên từng đợt sóng, bất chợt tiếng xương cốt răng rắc vang dội.
ưng Thiên Hà tung người, cơ thể như sắp bị đánh bay ra ngoài, nhưng lại được Trần Đức níu chân, đồng thời một cái tay khác nâng lên.
Lại một quyền rơi xuống, đánh vào bên hông hắn ta!
“Ầm!”
ưng Thiên Hà rơi xuống đất, đập thành một cái hố sâu, nhìn bề ngoài phần eo thì không tổn thương, nhưng xương cốt bên trong đã thành mảnh vụn!
“Tao kiêu ngạo đấy, sao hả? Bảy giờ tao kiêu
ngạo cho mày xem, mày cẳn tao châc?”, đôi mắt Trần Đức nhìn ưng Thiên Hà, khóe miệng cong lên một tia tà mị, độ cong đẹp mắt.
ưng Thiên Hà sắc mặt tái nhợt kinh hãi, hắn ta nắm trong hố, sợ hãi nhìn chằm chằm Trần Đức, mặt không tưởng tượng nổi: “Sao… sao có thể?”
Quả thực hắn ta nghĩ không thông, tại sao mình có thể thất bại?