Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế này mới đúng chứ,

Đây mới giống tính cách của đám rác rưởi Côn Luân Hư đúng không?

Lâu Tử Phong hài lòng gật đầu:

“Tốt lắm, mày muốn xln lỗi tao sao? Nói đi, tao rửa tai lâng nghe”.

Trần Đức cầm vò rượu trong tay lén rồi uống một hớp.

Đột nhiên, anh nhìn thắng Lâu Tử Phong rồi nói:

“Anh hãy nghe cho kỹ, tôi muốn nói… anh là một kẻ ngu ngốc, siêu cấp ngu ngốc, chí dựa vào anh mà cũng muốn tồi quỳ xuống, đi tiểu cũng phải chú ý đến mình? Anh là cái thá gì thế? Chẳng bằng cái mẹ gì cá!”

“Không biết giả bộ, lại còn vẫn dám giả bộ ở trước mặt Trần Bát Hoang tôi, thứ chó má như anh, ông đây tùy ý tát một cái cũng có thể chết dề dàng…”

“Bây giờ anh không phải rất khó chịu sao? Thứ hàng như anh còn muốn làm người đàn ông của Âu Dã Tư Linh? Cút ra xa đi được không? Đừng làm xấu hổ mất mặt mình nữa!”

“Trần Bát Hoang tôi mới là hôn phu cúa Âu Dã Tư Linh!”

”Anh không phục? Cần tôi?”

Một tràng chửi rủa châm chọc vang lên,

Nhất thời,

Tất cả mọl người hoàn toàn ngây ngấn, kinh hoàng và sợ hãi!

Thân hình như pho tượng, không nhúc nhích, hô hấp đều ngừng lại,

Giống như,

Toàn bộ không gian dừng lại vậy!

Ngụy Vô Minh vừa thở phào, nét mạt già nua lập tức đọng lại, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân run lấy bẩy,

“Phụt!”

Một giây kế tiếp,

Vết thương bên trong Ngụy Vô Minh bị cách đố một ngày lại khạc ra một hớp máup!

“Môn chủ.. ”

“Môn chủ!”

Đám người Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão vội vàng vây đến, vẻ mặt từng người mang theo vẻ quan tâm cùng tức giận.

Đặc biệt là Nhị trướng lão, ông ta hận không thế lập tức giết Trần Bát Hoang.

Đáng chết!

Vô Song môn bảo vệ anh như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác không biết điều mà đi chọc phải tên Diêm Vương kia?

Mẹ nó chứ anh tưởng mình là Ma Vương hả?

Toàn thân Nhị trưởng lão Đinh Nghi run rẩy, gần như muốn giải phóng sát ý, ngoài ra có hai ba vị trường lão cũng như vậy, hận không thể giết Trần Bát Hoang.

ưng Thanh Vũ cũng cực kỳ kinh ngạc, nãy giờ Trần Đức không hé răng nối gi, cô ta vốn tướng rằng anh không muốn đắc tội với Lâu Tử Phong,

Ai ngờ không mở miệng thì thôi, vừa mờ miệng thì làm người ta kinh ngạc!

Dù ngày thường cô ta càn quấy, thích gây chuyện, nhưng cũng không có lả gan lớn như Trần Đức!

“Lâu Tử Phong không dề chọc đâu, nhưng… tên khốn kiếp, nế tình con người anh không tồi, dù phái vận dụng luồng sức mạnh kia tôi cũng sẽ cứu anh”, đôi mât to của ưng Thanh Vũ lóe lên ánh sáng, nộl tâm tự lấm bấm,

Trần Bát Hoang là người đàn ông đầu tiên cho cô ta cam giác an toàn, mặc dù hơi khốn nạn,

nhung… cuối cùng vân đế lại dấu vết không thế xóa nhòa trong lòng cô ta!

Lúc này hai người cách nhau rất gần, cô ta có thế ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trẽn người Trần Đức, thậm chí có thể cảm nhận được sự ấm áp của người đàn ông trưởng thành.

Trong thời điếm gươm súng sẵn sàng này, lần đầu tiên nội tâm cô ta xuất hiện từng tầng rung động,

“Chắc mình sẽ không thích tên khốn kiếp này đầu”, ưng Thanh Vũ thầm nghĩ.

“Ha… Ha ha…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK