Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu hỏi của Đinh Nghi cũng là câu hỏi mà Ngụy Vô Minh và các vị trưởng lão chấp sự muốn hỏi!

Bọn họ cũng không tin với thực lực của Trần Đức có thể đi lên thang Thần Thánh!

“Đương nhiên là dùng chân đi lên”, Trần Đức nhẫn nại trả lời: “Ngoài dùng chân ra thì tôi có thể dùng gì nữa, chẳng lẽ trèo lên bằng tay?”

“Khụ khụ…”, Ngụy Vô Minh suýt chút nữa bị câu trả lời của Trần Đức làm cho sặc, không thế không lên tiếng.

“Bát Hoang, ý của nhị trưởng lão là hỏi cậu dùng chân như thế nào đế đi lên”.

Bất giác, Ngụy Vô Minh đã đổi cách xưng hô với Trần Đức, từ ‘Trân Bát Hoang” đổi thành “Bát Hoang”.

“Môn chủ, câu hỏi này của ông có chút kỳ quái, giống như đang hỏi tôi ăn cơm như thế nào, uống nước như thế nào, ngủ như thế nào, đi, đương nhiên là dùng chân đi rồi, còn có thể đi như thế nào?”

Trần Đức không có cảm tình với nhị trưởng lão, nhưng, niệm tình đối phương là tiền bối tu võ, lại là trưởng lão, đức cao vọng trọng, anh vẫn còn nhẫn nại.

“Nhị trưởng lão nhìn thấy có người ăn cơm uống nước, hay hít thở, lẽ nào cũng muốn hỏi người ta ăn cơm như thế nào, uống nước như thế nào, hít thở như thế nào?”

Trần Đức trả lời rất nghiêm túc, rất bất lực, Ngụy Vô Minh cùng tám vị trưởng lão và Công Tôn Hằng đều sửng sốt trước câu trả lời của Trần Đức, thậm chí còn cảm thấy bất lực hơn cả anh!

Bọn họ thực sự muốn nhảy lên đập chết Trần Bát Hoang, cái gì mà ăn cơm uống nước hít thở? Thang Thần Thánh có thể so sánh với việc ăn cơm uống nước hít thở sao?

Câu trả lời của tên Trần Bát Hoang này thực sự quá kích động người, đặc biệt là Hà Viêm, Lý Thiên Long vẫn còn đang chật vật phấn đấu nỗ lực ở bậc thứ bảy thứ tám của thang Thần Thánh, hận không thể xông lên bóp chết Trần Bát Hoang.

Nếu người khác trả lời như vậy, mấy vị trưởng lão sớm đã nổi giận, nhưng người trả lời là Trần Bát Hoang!

Lúc anh trả lời, có vẻ đặc biệt thảnh khấn, vỏ tội,

còn có bất lực, rất rõ ràng câu trả lời của anh là cảm nhận thật của anh, nói cách khác, đối với anh mà nói việc bước lên thang Thần Thánh thực sự đơn giản như ăn cơm uống nước hít thở!

Bên dưới thang Thần Thánh, Hà Viêm và Lý Thiên Long sớm đã bị đả kích thành không ra dạng gì, trực tiếp bỏ cuộc leo lên, những đệ tử còn lại đều lộ ra vẻ kỳ quái, lúng túng, suy nghĩ đều rơi vào trạng thái không sao nói rõ được, đến hiện tại vẳn chưa khôi phục lại.

Cho dù là môn chủ Vô Song môn, Ngụy Vô Minh cũng cảm thấy mình sắp nghẹt thở, tim đặp điên cuồng, lão rất mệt, không chỉ mệt, mà còn có chút luống cuống, tư chất mạnh như Âu Dã Tư Linh, lúc đầu cũng chỉ lên đến bậc thứ hai mươi sáu!

“Môn chủ, tôi đã bước lên hết bậc thang Thần Thánh rồi, chuyện ỏng đã hứa với tôi có phải cũng nên thực hiện rồi không?”, Ngụy Võ Minh rất lâu không lên tiếng, Trần Đức không khỏi nhắc nhở.

“Việc này…”

Sắc mặt Ngụy Vô Minh có chút ngưng trọng, rất muốn từ chối, Âu Dã Tư Linh là bảo bối của Vô Song môn, là người có tư chất tốt nhất của Vô Song môn trong ngàn năm trở lại đảy, cũng là người mạnh nhất của Vô Song mòn.

Đế con bé đến đối phó với một võ giả Linh Hải Kỳ, con bé có đồng ý không?

Nhưng, đã đồng ý với Trần Bát Hoang trước mặt rất nhiều người nên Ngụy Vô Minh chỉ có thể nói: “Bát Hoang, cậu yên tâm, việc này tỏi sẽ sắp xếp, chậm nhất…ngày mai tôi sẽ cho cậu câu trả lời”.

“Được!”

Lúc này Trần Đức cũng không vội: “Vậy phần thưởng môn chủ đồng ý với tỏi…”

Ngụy Vô Minh sớm đã chuẩn bị thông linh đan, từ trẽn người lấy ra một hộp gỗ màu đen, hộp gỗ mở ra, bên trong đặt ba viên thông linh đan.

Lão lấy ra hai viên, một viên đưa đại trưởng lão Tô Tây Pha: “Đây là phần thưởng của La Thập Bát, đợi cậu ấy tỉnh lại, ông thay mặt tôi tặng nó cho cậu ấy”.

Sau đó, một viên khác đưa cho Trần Đức: “Bát Hoang à, đưa cho cậu thông linh đan trước, võ kỹ Hoàng Giai, về sau cậu tự mình tới Tàng Kinh Các, sẽ có người dẫn cậu đi lấy!”

Võ kỹ Hoàng Giai, đối với Vô Song môn mà nói, đã thuộc về vật quý nhất, không phải đệ tử thiẻn phú của môn phái căn bản không có tư cách chạm vào, trước đây, Ngụy Vô Minh chưa từng nghĩ Trần

Đức có thế nhận được phần thưởng này, đương nhiên cũng không mang nó theo người.

“Còn có…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK