Cơ thế vốn đang căng chặt của hắn liền thả lỏng, thậm chí hắn còn thách thức nhìn Trần Đức mấy cái, khẽ động môi, dùng lời vô thanh khích bác, chế giễu nói:
Đến giết tao đi!
Có giỏi thì mày giết tao thử xem!
Có thành chủ chặn trước tao, mày dám làm gì?
Rác rười thì vĩnh viễn là rác rười!
Cho dù mày có mạnh đi nữa, quỳ trước mặt tao, mày cũng không dám động đến một cọng lông của tao!
Tao, Chu Tu, xin chết, xin giết!
“Ha ha…”
Trần Đức khẽ nhướn mày, sự thách thức của Chu Tu đương nhiên đã lọt vào trong mắt anh, khóe miệng anh cong lên:
‘Thành chủ, tôi không có ý khiêu chiến quyền uy của thành Thông Thiên, càng không muốn khiêu chiến quyền uy của ông, chí là Chu Tu này, tôỉ buộc phải giết, không ai có thể cản tôi!”
Trước đó, nếu không phải là Hoa Linh Vy, Trần Đức đã chết trong tay Chu Tu, hiện giờ, Chu Tu này lại muốn ra tay với Hồng Y, chiêu nào cũng chí mạng!
Đương nhiên Hồng Y có lỗi trước, đuổi đi là được, nhưng Chu Tu lại muốn ra tay giết!
Trần Đức không ngốc, rõ ràng Chu Tu lấy việc
công báo thù riêng!
Lục Âm Dương không thế nào không biết rõ điều này, ông ta không phải bảo vệ trật tự, mà là thiên vị!
Chu Tu, anh phải giết!
Không ai có thế cứu, huống hồ, Chu Tu xin chết, xin giết, chẳng phải ư?
“Lục thành chủ, nế tình trước đây ông từng giúp Linh Vy, tôi đồng ý tha cho mười sáu người đó, còn Chu Tu, thì phải chết!”, đối diện với Lục Âm Dương, Trần Đức không có chút sợ hãi: “Tôi hỏi ông lần nữa, ông chắc chắn muốn bảo vệ hắn, thiên vị hắn phải không?”
Ánh mắt Trần Đức lẫm liệt, vô cùng kiên định, nhìn thẳng vào Lục Âm Dương ép hỏi!
Anh đang ép hỏi!
Nhìn thấy cảnh này, Chu Tu vô cùng hưng phấn, trong lòng vui mừng điên cuồng.
Hắn cố ý thách thức Trần Bát Hoang, chính là muốn thấy kết quả này!
Trần Bát Hoang ơi là Trần Bát Hoang, mày chết chắc rồi!
Có ai mà không biết điều Lục Âm Dương kiêng kỵ nhất là người khác khiêu chiến quyền uy của ông ta, làm trái mệnh lệnh của ông ta!
Mày lại dám ăn nói với ông ta như vậy?
Ha ha!
Trèo lên đính thì đã làm sao? Thí sinh lợi hại nhất trong lịch sử thì đã làm sao? Chẳng phải vẫn chết tại đây ư?
Không chỉ hắn, một trăm ngàn võ giả cũng đều ngẩn người, lắc đầu thở dài.
Trần Bát Hoang điên rồi à?
Thực sự tưởng rằng trèo lên đỉnh thì vô địch à?
Lại dám khiêu chiến uy nghiêm của thành chủ Thông Thiên Các? Từ khi Thông Thiên các thành lập đến nay, người làm trái lời ông ta, không có một người nào còn sống!
“Quá ngốc!”
“Ầy, cho dù lẻn đỉnh tháp Linh Thú, cũng không có nghĩa là đối thủ của Lục Âm Dương!”
“Rõ ràng có thể hưởng đãi ngộ cao vinh dự lớn,
bây giờ lại khiến mình rơi vào chồ chết, đúng là còn ngu xuấn hơn heo!”
“Không chết trong tháp Lỉnh Thú, sợ là cũng phải chết trong tay Lục Âm Dương”.
Các nhân vật lớn Vân Tiêu Giới cũng lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc, cho dù bọn họ thương tiếc nhân tài, nhưng cũng không thể ngăn cản Lục Âm Dương giết người, trong thành Thông Thiên, Lục Ảm Dương là nhân vật có quyền lực đỉnh cao!