Tốc độ đó, khiến lão già như ông ta không thể chấp nhận được.
Ông ta…
Năm nay ba trăm ba mươi sáu tuổi, trong gia tộc, ông ta là người nối bật nhất, tài năng thiên phú dị bấm, siêu việt, từ nhỏ đến lớn luôn được người người khen ngợi, yêu thương, quý trọng!
Tất cả mọi vầng sáng đều tập trung trên người!
Thế mà.
Ông ta vẫn hết sức khiêm tốn, vần hiểu rất rõ, thiên tài và yêu nghiệt trên đời nhiều không đếm xuề, ông ta vẫn cố gắng tu luyện, phấn đấu…
Từ Thông Thần cửu trọng lên đến Thần Tôn lục
giai.
Mất năm mươi năm…
Đằng đẵng năm mươi năm đó!
Thế… Thế mà… Thế mà cậu ta, mẹ nó, Trần Bát Hoang chỉ mất mười phút!
Ông ta tức tới nỗi hộc máu!
Người hộc máu không chỉ có mình ông ta, àm còn mấy mươi võ giả, mặt mũi đỏ bừng, đã chịu một cú sốc rất lớn, tim không thế chịu nổi, máu nóng lên đầu, không thể ngăn chặn.
Có rất nhiêu võ giả cũng muốn hộc máu nhưng lại cổ nuốt ngược trớ vào.
Võ giả trong sân đều run hết cả da đầu, sợ hãi đến mức không thể sợ hãi hơn.
Bao gồm cả trưởng lão Phong.
Đồng tử ông ta chợt nảy lên, tim đập rộn, ông ta cũng từng thấy được tình huống giống Trần Bát Hoang trong học viện Thánh Phong, một số đệ tử yêu nghiệt đẫ từng như thế, cũng chỉ có bọn họ mới có thế đột phá trong khoáng thời gian ngân như vậy.
Hơn nữa, mỗi lần đột phá lại vượt qua rất nhiều cảnh giới!
Mấy người đó nay đã là những đệ tứ mũi nhọn
của học viện Thánh Phong!
Thật ra, bọn họ đú sức đế vượt qua nhóm trưởng lão, đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
“ừm, cuối cùng cũng đột phá rồi”.
Đúng lúc này, rốt cuộc Trần Đức cũng đã mớ mắt, cảm nhận sức mạnh của mình tăng lên, cũng không có dao động cảm xúc nào quá lớn, dù sao chuyện này cũng nằm trong dự tính cúa anh.
Từ khi đột phá lên Thông Thần cửu trọng thì anh cũng đã có thể lên đến Thần Tôn, chỉ là anh không làm việc đó.
Thứ nhất là anh đang muốn tiết kiệm tài nguyên, Tử Linh Thạch mà Đệ Ngũ Hiên đưa cho đã được tiêu xài gần hết, thứ hai là anh muốn chờ lần đột phá tiếp theo đế đạt tới cảnh giới cao nhất.
Trên thực tế, anh cũng không hài lòng lâm với tốc độ tăng trướng lần này.
Nhưng mà anh không nói.
Tất cả mọi thứ xung quanh anh đều có thế cảm nhận được, anh sợ nói ra sẽ bị mọi người đè đánh.
Anh thản nhiên đi tới chỗ ông lão ghi danh, cười hì hì nói: ‘Tiền bối, thế nào, bây giờ tôi có thế đăng ký được chưa?”
“Khụ!”, ông lão ho khan một tiếng, bỗng nhiên, ánh mắt chợt lóe lên thứ ánh sáng kì lạ, chẳng nói chẳng rằng, run rẩy viết xuống ba chữ Trần Bát Hoang.