“Người này, đúng là biến thái mà…”
Bên hồ nguyên khí, Linh Lung nhìn nguyên khí đang giảm với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, kìm lòng không đậu than thở.
Tốc độ hấp thu đó, dù là bản thân cô ta cũng không thể làm được. Hay có thể nói, chín mươi chín phần trăm võ giá trên đời này cũng không thế làm được!
Khi Trần Đức ngày càng mạnh lên, thiên phú của anh cũng được thế hiện ngày càng nhuần nhuyễn. Quan trọng nhất là, sự biến thái của anh đã mất đi cái giới hạn cuối cùng của nó rồi! Mỗi lần cô ta nghĩ rằng như thế là được rồi, thì Trần Bát Hoang lại một lần nữa thay đối quan điếm của cỏ ta về mọi
thứ.
Mổi lần cô ta tưởng rằng mình đã chết lặng, thì lại một lần nữa cảm thấy chấn động. Giữa hồ nguyên khí là một lốc xoáy xoay tròn, ngày càng lớn, khi lốc xoáy dần lớn lên, thì hồ nguyên khí cũng dần cạn.
Bảy tám giờ sau.Khi nguyên khí biến mất, thì bóng dáng Trần Đức cũng dần xuất hiện ở đáy hồ.
Mãi đến khi giọt nguyên khí cuối cùng không còn nữa. Cuối cùng.
Trần Đức đang ngồi yên cũng có chút động tĩnh. Trong cơ thế anh là thứ hơi thở điên cuồng, thứ hơi thở khiến con người ta bất an chợt dâng lẻn!
Bên trong hồ nguyên khí, sấm sét vang dội, vầng sáng bắt đầu dâng lên, chẳng mấy chốc nó đã lan ra bẻn ngoài, bao trùm lấy cả vòm trời ấy!
Cảnh tượng đó quá khủng khiếp, như một biển lôi điện tử kim điên cuồng lan rộng, lóe lên, khi thì khiến thế giới sáng ngời chói mắt, khi lại biến nó thành một mánh hôn độn, lần lượt thay đối, rất khó đoán trước.
“Đây là Hỗn Độn Tử Kim Lôi sao?”
Linh Lung nhìn vầng sáng rợp trời, dùng thần thức để bảo về Tiểu Y, thì thào tự hỏi, nét mặt chợt thay đổi.
Không lâu sau đó. Bên trong sấm chớp đột nhiên xuất hiện động tĩnh rất nhỏ.
“Bộp!”
Âm thanh như đá ném vào hồ nước, rất bé nhỏ, lại giòn tan, cũng hết sức rõ ràng, rất khó đế bỏ qua.
Sau đó nữa
Trần Đức đã đột phá Hợp Đạo nhất trọng, lưỡng trọng, tam trọng…
Trong nháy mắt, anh đẵ lên đến Hợp Đạo đỉnh
phong!
Sau đó.
Đột phá dừng lại! Lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hái của Trần Đức đều lóe lên vầng sáng rực rỡ, cơ thế như được đúc từ vàng ròng, sáng ngời. Chợt trông thấy những tế bào dây thần kinh của anh như ngôi sao lóe lẻn, cực kỳ quái dị.
‘Tên này, đang mở tiểu thế giới ư…”
Ảnh mât Linh Lung đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm Trần Đức.
Cao thủ cảnh giới Hợp Đạo có thể mở ra một tiếu thế giới. Tiếu thế giới đó giống giới nạp, giống túi càn khôn, có thế chứa đựng đồ vật, cũng có thế chứa cả sinh mệnh! Tiếu thế giới không chỉ là một không gian đế trữ đồ, mà còn là một thế giới thật sự! Khi cảnh giới dần tăng, diện tích của tiếu thế giới cũng tăng theo. Tiếu thế giới của một cao thủ mạnh nhất giữa đất trời có thế sánh ngang với một ngôi sao, lớn bằng cả hành tinh.
Chỉ là.
Người thật sự có được tiểu thế giới quá ít, một trăm triệu người thì châc cũng chỉ có một, hai người!
Mà một, hai người đó thật sự là con cưng của trời, là một nhản tài đương thời!
Đừng thấy Trần Võ Si, Trần Tử Phi nhà họ Trần mạnh là thế, nhưng bọn họ cũng không có tiếu thế giới của riêng mình. So với việc một tên ản mày biến thành kẻ giàu nhất thế giới, thì mở ra một tiếu thế giới còn khó hơn gấp trăm lần!
Linh Lung căng thẳng, nhìn chằm chằm Trần Đức không dời mắt, chờ anh sáng tạo ra kỳ tích và chứng kiến kỳ tích đó!
“Rầm rầm!”