Vừa nói chuyện, hắn ta vừa đảo mắt về phía thiên điện, nhìn Ưng Chiếu sắc mặt đã trớ nên hung
ác và nham hiểm, nặng nề đến mức tận cùng:
“Chiếu Vương, ông nói xem? Tôi nghĩ ông sẽ không vì một đứa con trai mà giết ông nội tôi, đắc tội Chung Viêm này, đúng chứ?”
Chung Viêm cực kỳ kiêu ngạo!
Dù đối mặt với Ưng Chiếu thì trên mặt hắn ta vẫn là vẻ hống hách, ngông cuồng không sao tả nổi, chắng hề che giấu, thái độ như người bề trên nhìn xuống.
Thậm chí, lời hắn ta nói còn mang theo vài phần ép bức!
Hắn ta vừa mới lên tiếng, người của Tiêu Lôi Môn đã rùng mình.
Má ơi!
Chung Viêm điên rồi hả?
Dám nói chuyện với Ưng Chiếu nhưthế ư? Đó là một Thần Vương hàng thật giá thật đấy!
Dù hắn ta là Thần Tôn bảy mươi ba giai thì có gì hơn người? Cũng phải chết bởi một cú tát của Thần Vương mà thôi!
Nhưng, sự thật thì sao?
ưng Chiếu trước đó vẫn còn tỏ vẻ cao cao tại thượng, nầm giữ vận mệnh của kẻ khác, bấy giờ lại nở nụ cười ấm áp: “Cậu Chung, tôi đâu có nói là muốn giết ông nội cậu đâu, chẳng qua chỉ là suy nghĩ của đám kiến hôi kia mà thôi”.
Lời vừa nói ra.
Mọi người Tiêu Lỏi Môn ngơ ngác!
Cái quái gì thế này?
Đường đường là Chiếu Vương, mà lại… Không hề tức giận? Hơn nữa, quan trọng hơn cả là trong nụ cười của ông ta còn có vẻ lấy lòng?
ưng Chiếu không quan tâm đến sự kinh ngạc của đám người kia.
Đúng vậy, nếu người bình thường dám nói chuyện với ỏng ta như thế thì đã sớm bị giết chết, máu đã văng tứ tung rồi!
Nhưng với Chung Viêm thì không được!
Cũng hết cách.
Bởi vì ông ta biết ông lão bên cạnh Chung Viêm!
Đỏ là tam trưởng lão hoc của viên Thánh
Phong, Hác Hách Đường!
Chung Viêm thì ông ta cũng biết từ rất lâu, ngày trước Hác Hách Đường đến nhà họ ưng, chọn lựa xem có đệ tử nào đáng để nhận không, Chung Viêm đã trở thành đệ tử thân truyền của Hác Hách Đường từ đó!
Sau lưng bọn họ chính là học viện Thánh Phong khống lồ, đệ tử thân truyền của trưởng lão, nói thắng ra, nhà họ Ưng thật sự không dám đắc tội!
Một khi học viện Thánh Phong giận chó đánh mèo, họ không chết cũng mất cả lớp da!
Huống chi, thực lực của Hác Hách Đường cũng không tệ.
Nếu Chung Viêm đánh với Trần Bát Hoang, ông ta cũng vui vẻ xem kịch hay.
Tóm lại, chí cần Trần Bát Hoang chết, chí cần Lưỡng Nghi Tông bị diệt là được.
Còn chết trong tay ai, diệt trong tay ai, đều không quan trọng.
Không có Chung Viêm thì vẫn còn ưng Chiếu.
“Chiếu Vương quả nhiên là Chiếu Vương, trí tuệ và khí phách đều hơn hắn người thường, khiến tôi
bội phục!”, khóe mỏi Chung Viêm khẽ nhếch lên vẻ đắc ý, nụ cười đầy thỏa mãn, sau đó lại nhìn sang Trần Bát Hoang.