Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về việc thành lập thế lực gì đó, tạm thời anh vẫn chưa có hứng thú, ở Đại Thiên Thế Giới này, thực lực của anh vẫn còn quá yếu, dù thành lập thế lực cũng giống như tạo một chiếc thuyền lá nhỏ trong đại dương, mưa gió lay động, bất cứ lúc nào cũng có thế bị sóng chôn

vùi.

“Thiên Tự Các không tệ”, Trần Đức có chút tán thưởng, chẳng trách nơi này có thể yên tâm to gan đánh cược, có chế độ như vậy, không cần phải lo lắng thắng rồi không thu lại nguyên thạch.

Còn Quách Khai,

Chết cũng đã chết rồi.

Nói khó nghe một chút, với tính cách này của Quách Khai, chết cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, huống chi lần này hắn ta tự tìm đến, nhưng hắn ta tự sát ngược lại khiến anh rất bất ngờ, nói thế nào nhỉ, cho dù là nguyên nhân gì khiến hắn ta từ bỏ kháng cự, hắn ta dứt khoát tự sát, cũng miễn cưỡng xem như là nam tử hán.

“Cậu Trần…”, lúc này, trong đầu Trần Đức đột nhiên vang lên tiếng của Lão Yêu Hoàng: “Trước quan tài gỗ có hai chữ, nhắc nhở những người này, ngàn vạn lần đừng đọc lên, nếu không sẽ gặp phải tai bay vạ gió!”

“Hả?

;;

Trần Đức khẽ kinh ngạc.

Có chữ?

Ánh mắt Trần Đức khẽ rời đi,

Quả nhiên ở phía trước cỗ quan tài có khắc một vài đường vân, những đường vân này liền một chò, hình như tạo thành hai chữ, nhưng kiểu chữ quá cũ, quá cổ quái, Trần Đức cũng không nhận ra.

“Được, tôi sẽ nhắc nhở bọn họ”.

Trần Đức âm thầm đồng ý.

Đột nhiên, đang định mở miệng, Tào Nam Thiên bổng cười ha ha hai tiếng: “Thiên Tự Các không hổ danh là Thiên Tự Các, có trách nhiệm, tốt lắm, đánh cược đã kết thúc, tôi và người anh em Trần, còn có anh Hồn, không quấy rầy chư vị nữa”.

Nói đến đây,

Tào Nam Thiên lại đưa mắt nhìn sang Trần Đức: “Người anh em Trần, thu hồi quan tài này, chúng ta đi thôi”.

Trần Đức mặt đầy dấu hỏi, cái này… không phái nói xong sẽ cho Tô Hải Thần bọn họ xem một chút sao?

Lúc anh còn đang nghi ngờ,

Thần thức của Tào Nam Thiên truyền âm vang lên bên tai Trần Đức: “Người anh em Trần, vừa rồi tôi nói chỉ là lý do để bọn họ thu tiền đánh cược về thôi, có thể sử dụng liễu Thiên Tuyệt, người hoặc vật trong quan tài nhất định rất kinh khủng, ở đây đông người phức tạp, lát nữa rất có thể còn có người mạnh hơn đến đây, quả thực không thích hợp mở quan tài”.

“Đừng nhìn quy củ của Thiên Tự Các tốt như vậy, nhưng gặp phải cường giả chân chính, những quy củ này chính là cái rắm, vẫn nên rời đi”.

Tào Nam Thiên không hổ danh là lão hồ ly, cực kỳ tinh ranh, vài ba lời đã phân tích ra hon thiệt.

Những hơn thiệt này đương nhiên Trần Đức cũng biết,

Nhưng vừa nghĩ đến trước đó Tào Nam Thiên còn đáp ứng, sau vài phút liền đổi ý, người này thật sự là… tùy tính!

“Anh Tào, không phải nói xong…”

Không đợi Trần Đức trả lời, Tô Hải Thần đã mở miệng trước, nhưng lời ông ta vừa dứt, Tào Nam Thiên liền cắt lời, trực tiếp đá nồi: “Aiz, anh Tô, nói xong gì chứ? ĐỒ không phải của tôi, tôi nói cho ông nhìn thì ông có thể nhìn? Vậy tôi nói Thiên Tự Các là nhà tôi, ông chịu không? Đã sống hai ba mươi ngàn năm rồi, lẽ nào điểm này cũng không rõ?!”

Khóe miệng Tô Hải Thần giật giật.

Người này,

Thật đúng là nổi tiếng không biết xấu hổ.

“Tào các chủ nói không sai, ông ta nói cho các ông nhìn thì để các ông nhìn, vậy tôi thật mất mặt”, Trần Đức mặt không đỏ không thớ mạnh, phối hợp diễn xuất với Tào Nam Thiên: “Được rồi, trận đánh cược tôi cũng đã thắng, cảm ơn quà tặng của mấy người, sau này… hữu duyên gặp lại!”

ĐM!

Mấy lão già bao gồm cá Tô Hải Thần, từng người đều muốn ói máu!

Con mẹ nó!

Lưỡi hái vung lên, cắt mất nhiều rau hẹ như vậy rồi muốn đi?

Xong xuôi liền nghĩ đến chạy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK