Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Tinh Thần không chút e dè lớn tiếng nói thắng trước mặt Đồ Trường Sinh và lời nói ấy cũng truyền vào trong tai mỗi một đệ tử bẻn ngoài.

Mẩy trăm đệ tử đều ức chế đến cùng cực.

Nhưng, nhưng lại không ai dám đứng ra!

Yếu là phải bị người giâm lên đầu lên cổ!

Yếu là sẽ bị người khác bắt nạt, sí nhục!

“Ha ha…”

Quỷ Lão Lục khá là hài lòng với tình hình ấy, nói

với Đồ Trường Sinh:

“Xem ra Lưỡng Nghi Tông mấy người thật sự không lấy ra được một người nào ra hồn, một nơi rác rười như này nán lại thêm 1 phút thôi cũng đã là một sự sỉ nhục với tôi rồi. Nghỉ ngơi mấy ngày thì thôi bỏ đi, mấy người đã không đưa ra được quyết định thì chờ Trình Lâm Phong về tôi lại đến thăm hỏi vậy!”

“Chúng ta đi thôi”.

Quỷ Lão Lục nói xong bèn dẩn theo hai gã đệ tử đi ra ngoài, khi đi ngang qua Cung Trường Lâm thì liếc nhìn ông ta một cái.

Cung Trường Lâm lén lút gật đầu, ba người kia mới rời khỏi Lưỡng Nghi Tông.

“Phù…”

Thấy ba người kia rời đi, Đồ Trường Sinh bèn thở phào một hơi, Trình Lâm Phong không có ờ đây, vào lúc quan trọng như này, ông ta thật sự không muốn làm rối chuyện thêm.

Vì vậy, mấy ngày nay, Lưỡng Nghi Tông hầu như đều trong tình trạng đóng kín, từ trên xuống dưới, không cho phép bất cứ ai rời khỏi tông môn!

vả lại, những đệ tử đi tuần cũng làm việc ngày đêm, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến tình hình trong tông.

Có điều, trong lòng ông ta vần cứ có một cảm giác lo lắng không yên.

Mãi đến khi ba người kia hoàn toàn rời khỏi Lưỡng Nghi Tông, Đồ Trường Sinh mới nhìn về phía Cung Trường Lâm:

“Trường Lâm, tại sao ông lại để họ vào? Lẽ nào ông không biết họ đến đây đế gây chuyện?”

“Đại trưởng lão, ông lo lắng quá rồi, họ cũng chẳng làm gì mà?”, Cung Trường Lâm bình tĩnh nói: “Tông chủ không có ở trong tông, nếu giờ mà đâc tội Kình Thiên Tông thì thật sự không phái một quyết định sáng suốt nên tôi cũng là bất đắc đĩ thôi”.

“ông có từng nghĩ, cho bọn vào so với việc cho kẻ trộm vào có gì khác biệt?”, Đồ Trường Sinh nghiêm nghị nói: “Chí cần bọn họ ớ bên ngoài tông môn thì Lưỡng Nghi Tông có đại trận bảo vệ, đắc tội với bọn họ cũng được. Nhưng nếu đế bọn họ vào, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, lẽ nào đạo lý này ông cũng không hiểu sao?”

“Đại trưởng lão, thôi bò đi, Trường Lâm cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi”, Từ Thái Khôn khuyên nhủ: “Lần này không xảy ra chuyện là tốt rồi”.

“Không được cỏ lần sau!”

ĐỒ Trường Sinh nói: “Bên phía Thanh Khư ít nhất cũng phải mất một tháng. Trong thời gian một tháng này, tất cả các vị trưởng lão đều phải cùng tôi bảo vệ an nguy của tông môn, không được gây thêm rắc rối”.

“Ngoài ra, mặc dù lần này Chính Thái thua, nhưng dũng khí rất đáng khen ngợi. Mọi người nhớ bồi thường cho cậu ấy thật tốt”.

“Đại trưởng lão yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Lúc trước khi tông chủ đi vắng, không phải vần bình yên vô sự sao?”, Từ Thái Khôn nói: “Ông không cần phái quá lo lắng, chúng tôi sẽ đi động viên cậu ta”.

“Đúng vậy, đại trưởng lão, Lưỡng Nghi Tông có đại trận báo vệ. Chí cần chúng ta không ra ngoài thì ngay cả lực lượng tam phẩm hạng mười cũng chưa chắc có thể tấn công vào được”, Lý Thanh Nguyệt cũng nói.

“Thanh Nguyệt nói đúng”, Cung Trường Lâm tiếp lời: “Đại trưởng lão, ông yên tâm đi, châc chắn không có chuyện gì xáy ra đâu”.

“Haiz, có lẽ là do tôi nghĩ nhiều, mọi người đi làm việc của mình đi”, Đồ Trường Sinh xua tay.

Nghe vậy, Từ Thái Khôn, Lý Thanh Nguyệt và Cung Trường Lâm mới lần lượt rời đi.

Trồ lại chồ ở, Cung Trường Lâm đóng cửa lại, xung quanh không có ai, ông ta từ trong người lấy ra một túi trữ vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK