“Sửu gia, nguyện vọng mà ông chưa hoàn thành, tôi sẽ hoàn thành giúp ông, tôi nhất định sẽ cho chôn cất ông với tổ tiên của ông, nhất định!”
“Ầm ầm!”
Tiếng động cơ Land Rover vang lên ầm ầm, chưa đến ba phút, đã đến phía sau Trần Đức, sau đó dừng lạỉ!
Tài xế xuống xe mở cửa cho sờ Thế Cuồng.
Sở Thế Cuồng từ trên xe đi xuống, thấy sở Hoài Vũ co giật, và Sở Hoài Tâm chết không thế chết thêm được nữa, trong lòng chùng xuống, trầm giọng quát nói:
“Tiếu Phàm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai dám đánh con cháu nhà họ sở chúng ta bị thương?”
“Bố ơi, bố nhất định phải làm chủ cho con, con đến đây đào mộ quật xác theo chỉ thị của bố, nhưng… gặp phải thống soái thành phố Tằn và tên nhãi đó, hắn ta là đệ tử của con chó già, bọn họ không chỉ giết Hoài Tâm, còn đánh Hoài Vũ bị thương, bắt con dập đầu trước lão già đó…”, sờ Thiên Phàm hằm hằm nói:
“Bố ơi, giúp con giết tên nhãi đó đi, con phải dùng thịt của hắn ta gói sủi cảo!”
“Hừ, con yên tâm, bố và chú Đường nhất định làm chủ cho con!”, sở Thế Cuồng lạnh lùng hừ một cái, ánh mắt trở nên cực kỳ dữ tợn, dám đánh con cháu nhà họ sở ông ta bị thương, động vào con trai ông ta, đúng là muốn chết mà!
“Không chỉ có bố cháu chống lưng cho cháu, còn có chú nữa”, Đường Hiến Sinh từ từ nói: “Chú cũng muốn xem xem, rốt cuộc là ai dám ngang ngược ớ tỉnh Hoa Bắc, địa bản của Đường Hiến Sinh này”.
Đường Hiển Sinh nở nụ cười tràn đầy tự tin, cùng Sở Thế Cuồng đi về phía hai người Trần Đức, Hình Tông Đài.
“ừm?”
Đột nhiên, trong lòng Đường Hiến Sinh giật thót, bóng hình trước mộ đó, sao mà quen mât thế?
Chẳng lẽ đã từng thấy ở đâu đó?
Đường Hiến Sinh cau chặt mày, sẳc mặt thay đối, trong đầu hiện lẻn một khuôn mặt trẻ anh tuấn góc cạnh!
Trần Bát Hoang!
Khuôn mặt đó bỗng khiến ông ta lạnh run, yết hầu cuộn lên, cơ thế như bùn đất bị đổ nước, không
nhúc nhích, ngấn người nhìn bóng hình đó.
Chí với bóng lưng đó, ông ta đã nhận ra người đó là ai!
Bời vì, bóng hình đỏ sớm đã khâc sâu vào trong lòng õng ta, cả đời ông ta sẽ không quên!
Sở Thế Cuồng không chú ý đến sự thay đối của Đường Hiến Sinh, ông ta đảo nhìn Hình Tông Đài một cái, sau đó lại chuyến ánh mắt sang Trần Đức:
“Nhãi con, mày dám đánh người của nhà họ sở tao bị thương, ai cho mày tim gấu gan hùm thế hả?”
Trước mộ, Trần Đức lấy lại tinh thần.
Ánh mắt anh lướt nhìn sở Thế Cuồng, Đường Hiến Sinh. Khi nhìn thấy Đường Hiến Sinh, rõ ràng có chút bất ngờ, anh lại không ngờ cao thủ Luyện Khí kỳ mà Sở Thiên Phàm nói lại là ông già Đường Hiển Sinh.
Bị ánh mât Trần Đức lướt đến, Đường Hiển Sinh sởn góc gáy nổi da gà, mồ hôi bất giác tràn ra từ lỗ chân lông, sau đó ướt sũng một mảng.
“Đúng thế, là tôi động vào con trai ông”, Trần Đức hào sảng thừa nhận: “ông… là em trai của Sửu gia?”
“Sửu gia?’
Sở Thế Cuồng liền ngẩn người, sau đó cười lạnh lùng nói: “Cũng phải, con chỏ chết đó xấu đến mức trời oán người giận, được gọi là Sửu gia cũng lè lẽ đĩ nhiên”.
“Tôi chính là em trai của ông ta, làm sao, cậu muốn báo thù cho thầy của cậu phải không?”
“Sửu gia không phải do ông giết, không nói được là báo thù gì, tôi chỉ có một yêu cầu”, Trần Đức thản nhiên nói.
“Tôi không quan tâm phần mộ tố tiên của nhà họ Sờ các ông ở đâu, trong vòng ba ngày, chuyển đến đây cho tôi, lấy Sửu gia làm trung tâm, xây dựng lại phần mộ tố tiên nhà họ Sở, ông đồng ý không?”
“Vãi, nhãi con, mày là cái thá gì mà dám báo tao chuyền mộ tổ tiên?”