Nút ấn màu đỏ này có tổng cộng bảy chiếc!
Trong tay của nhà lãnh đạo cao nhất của Hoa Hạ, mổi người có một chiếc, là nút ấn dùng đế kích hoạt tín hiệu, chỉ cần ông ấn xuống, bên Nam Đài ngay lập tức sẽ thả bom hạt nhân, phá hủy hoàn toàn nơi này!
“Phải chết, vậy cùng chết đi…”, Nhan Huy nghiến răng, tim đập loạn, chuẩn bị ấn nút.
Ngay lúc ông chuẩn bị ẩn xuống, dao găm của Tô An Khê cũng gần chạm đến yết hầu của Lâm Dao, đột nhiên: “Ầm!”
Trẽn bầu trời vốn yên tĩnh bỗng vang lẻn một tiếng sấm!
Tiếng sấm giống như tên lứa đạn đạo, bom hạt nhân rơi xuống!
Một tiếng rền vang, đinh tai nhức óc, vang lên bên tai mọi người.
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng sấm cực to, cộng hướng với vũ khí của
rất nhiều võ giả, vũ khí trong tay bọn họ vỡ nát!
Cả con dao găm trong tay Tô An Khẽ và chiếc nút ấn trong túi Nhan Huy đều vỡ tan!
Toàn bộ hòn đáo đều rung chuyến, nước biến xung quanh cuộn trào, gào thét dữ dội, giống như ngày tận thế sắp đến, rất nhiều người không thể đứng vững được!
Sau tiếng sấm, là những tia chớp chi chít giống như mạng nhện, lan tràn rơi trên bầu trời và rơi xuống, giống như đang lượn vòng trên đầu bọn họ, trong tiếng sấm sét, mưa xối xá như trút nước.
Cảnh tượng đó kinh khủng đến mức ngay cả Cung Bồn Võ Tàng cũng phải run sợ.
“AÜ!”, Tô An Khê sợ hãi hét lẽn, sắc mặt tái nhợt trốn trong lòng Cung Bồn Võ Tàng.
“Xáy ra chuyện gì?”, Cung Bồn Võ Tàng nhíu chặt mày, thật sự không hiếu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, trên hòn đảo, tất cả mọi người đã dừng cuộc tấn công, ai cũng nhìn vào tia chớp dày đặc, nghe tiếng sấm rền đinh tai nhức óc, vẻ mặt đều kinh hãi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mùa đông sao lại có tiếng sấm như vậy, còn xuất hiện tia chớp như thế?!
Trong lòng bọn họ đầy khó hiếu và nghi hoặc!
Trong lúc bọn họ còn không hiểu, đột nhiên, dưới bầu trời đầy mây xuất hiện một chùm ánh sáng vàng dần đến gần, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, những đám mây đen trên đầu chuyển từ màu đen sang màu vàng, ngay sau đó, giống như thiên thạch rơi xuống, lại thấy trong ánh sáng vàng đó có một bóng sáng đáp thắng xuống!
“Rầm!”
Tia sáng đó rơi xuống, toàn bộ hòn đảo bị nứt toác!
Không sai!
Hòn đảo bán kính ngàn dặm đã nứt ra một vết, một vết rất sâu!
Trong vết nứt đó, nước biến dần dần dâng lên.
“Ai vậy?!”, vẻ mặt Cung Bồn Võ Tàng thay đổi, có một dự cảm không lành, nhìn chằm chằm vào ánh sáng vàng đó.