Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói thản nhiên đó lọt vào trong tai đám người Ngô Thanh Phong, Vương Hoắc, Tôn Thánh Thanh, Diêu Diệc Khả, Tô Hải Thần như sét đánh, chấn hãi đến mức lục phủ ngũ tạng của họ cũng phải như núi lật biến đố, sắc mặt trắng bệch như tờ giây.

Kế cả Trần Đức cũng rất khó chịu.

Bạch Tiêu nói dường như ra lệnh, từng chữ đều có đại đạo ầm ầm, ảnh hường đến thần hồn, tâm thái của người khác, thực sự rất giống thần.

Khi mấy chữ bốn nước lớn được nói ra từ miệng hắn ta, hơn mười người Ngõ Thanh Phong, Tôn Thánh Thanh sợ hãi không thế sợ hãi hơn!

Bốn nước lớn!

Là người đến từ bốn nước lớn!

Đối với họ, bốn nước lớn chính là thần thoại, chính là truyền thuyết.

Đặc biệt là nước Vĩnh Hằng, đối với thế giới đại thiên mà nói, người đến từ nước Vĩnh Hằng chính là thần!

Một cổ quan tài lại thu hút người của bốn người lớn đến, đám người Ngô Thanh Phong tỏ vẻ mặt khổ sờ, cũng khỏng biết phải nói gì, sớm biết vậy, có đánh chết thì bọn họ cũng không đến nơi quỷ quái này.

Bạch Tiêu, Đạo Nhất, Hi Đặc, còn cả cô gái đó, bất kỳ ai trong bốn người này cũng có thế dùng một ngón tay đã nghiền bọn họ thành vụn!

“Bất luận các anh xử lý thế nào, tóm lại, phải mở quan tài trước, nếu trong quan tài là di thể của Bát Thần, chằc chắn vẳn còn ý chí chiến đấu, khi hắn còn sống, tỏi và hắn khõng cùng một thời đại, chí có thế chiến đấu với hắn sau khi hắn chết!”, Hi Đặc đứng trên một con cự thú khống lồ, cuồng phong nối lên bốn phía, áo khoác của hắn ta bay bay, vô cùng thần võ, ý chí chiến đấu bừng bừng, trong lời nói thế hiện muốn chiến đấu với thi thế của Bát Thần, phân thắng bại với hắn.

‘Tôi chỉ cần liễu Thiên Tuyệt, còn lại tùy các anh”, Đạo Nhất rất bình tĩnh, đạo bào tung bay, rất có phong cách tiên phong đạo cốt, nhưng không khó nhìn ra, khuôn mặt của hắn ta có vài phần kiêu ngạo.

Hắn ta cũng chẳng hề che đậy sự kiêu ngạo đó, ở thế giới đại thiên, đến từ nước Thông Thiên, thân phận đó đã đủ đế hắn kiêu ngạo, hắn có bản lĩnh đế tự kiêu.

“Một người muốn thi thể, một người muốn liễu Thiên Tuyệt, cũng có nghĩa là chẳng còn lại gì?”, sự bất mãn trong lời của Bạch Tiêu khá là rõ ràng: “Vậy nước Vĩnh Hằng và nước Vạn Thánh đến đảy uống công ư? Bạch Tiêu tôi không đồng ý, Ưng Thanh Vũ, còn cô?”

“Tôi không sao”, áo đỏ của Ưng Thanh Vũ bay bay, ngũ quan tinh tế khiến người ta hoa mẳt, làn ra trắng mịn tòa ra hào quang mờ mờ, nhưthiên nữ, nữ hoàng thực sự: “Bát Thần cũng được, liễu Thiên Tuyệt cũng được, tôi đều không cần”.

“Tôi không cần thỉ thế của Bát Thần, tôi chỉ cần chiến đấu với hắn một trận, Bạch Tiêu, nếu anh không phục thì có thể khiêu chiến với tôi”, áo choàng của Hi Đặc bay bay, dưới màn đêm, cái trán bóng sáng cực kỳ bắt mắt, có thế nhìn ra hắn ta là một người cuồng chiến đấu thực sự, nhắc đến hai chữ chiến đấu, đôi mắt lấp lánh tinh quang: “Đã lâu, đã lâu tỏi không chiến đấu với thế hệ trẻ bốn nước lớn rồi”.

Bạch Tiêu cau mày.

Hiến nhiẻn, hắn ta khỏng định chiến đấu với Hi Đặc: “Cụ thế thế nào, đợi mở quan tài ra rồi bàn bạc, trong quan tài chưa chắc đã có thỉ thế có thế chiến đấu với anh, đã ba trăm ngàn năm trôi qua, không chừng thi thể đã không còn tồn tại”.

“Ha ha, nếu là người khác thì tôi tin, nhưng đó là Bát Thần”, Hi Đặc thản nhiên nói: “Tôi đã cảm nhận được một luồng ý chí chiến đấu phát ra từ trong quan tài”.

Dưới màn đêm, quan tài màu đen dài hơn hai mươi mét không ngừng rung lên, từng luồng sương khí màu đen lan ra, bùng lên, nhấn chìm cả quảng trường, nơi này đã thành màn sương mờ mờ.

Nhưng, bốn người Đạo Nhất, Bạch Tiêu, Ưng Thanh Vũ, Hi Đặc như ánh sáng trong bóng tối, có ỏ uế thế nào cũng không thế tiếp cận họ.

“Két két!”

Đúng lúc này, đột nhiên, quan tài đóng chặt vang lên tiếng động bất thường.

Có thế thấy rõ ràng, nắp quan tài vốn được đóng đinh chặt lại rung lên!

Chấn rung đó khá rõ ràng, tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Tiếng động đầu tiên đó chỉ là bắt đầu, rất nhanh tiếng động trong quan tài càng lúc càng lớn, tiếng ầm ầm không dứt, giống như có vật thế sống nào đó đang giãy dụa bên trong, muốn thoát ra ngoài, quan tài rung lắc, nắp quan tài di dịch, xuất hiện khe hở.

“Bành!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK