Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn Trần Đức, có Hiên Viên Anh Hùng bảo vệ, đã không phải là người mà Cát Phong Hành ông ta có thế động vào!

“Soạt!”

Cát Phong Hành không kịp nghĩ nhiều, lập tức rời đi, bóng dáng vô cùng nhếch nhác.

“Hiên Viên Anh Hùng, Hiên Viên Anh Hùng biến mất mười ba vạn năm trước!”, cho đến khi Cát Phong Hành đi xa, đám người Vân Diệp mời hoàn hồn lại.

Lập tức, mọi người so sánh thông tin trong không gian Đại Thiên, so sánh diện mạo của Hiên Viên Anh Hùng mười ba vạn năm trước với ông ta, chấn hãi phát hiện, đúng là ông ta!

“Bát Hoang!”

Vản Tịch Dao mặc kệ Hiên Viẻn Anh Hùng gì, trong mắt của cô ta chỉ có Trần Đức, Trần Đức có thế sống quay về, đã là nguyện vọng lớn nhất của cô ta, lúc Cát Phong Hành rời đi, cô ta liền bước đến hư khỏng, đến trước Trần Đức: “Anh… anh khỏe không?”

“Cô thấy thế nào?”, Trần Đức mỉm cười: “Tôi còn phải quay về ăn thịt cô, có thế không khỏe sao?”

“Hừ, đồ khốn kiếp”, đôi má Vân Tịch Dao lập tức đỏ hồng, xinh đẹp, chim sa cá lặn, tất cả đàn ỏng, e rằng cũng sẽ chìm đắm trong vẻ đẹp của cô ta, kế cả Trần Đức có vô số cỏ gái đẹp, thì vẩn động lòng.

“Hiên Viên tiền bối đặc biệt cho chúng ta thời gian, nếu cô không muốn, thì bây giờ tôi đi ngay”, nói xong, Trần Đức quay người định rời đi.

“Đừng”.

Vân Tịch Dao cúi đầu thật thấp: “Người ta cũng không nói không đồng ý”.

Thánh nữ kiêu ngạo nhưtiẻn ngày xưa, giờ đảy gặp lại Trần Đức, bày dáng vẻ thiếu nữ, phía xa, thánh tử Hạ Lương Xuyên nghe tin chạy đến vừa hay nhìn thấy cảnh này, ngẩn người tại chồ, mặt xám xịt, vô cùng khó coi.

Đáng tiếc, hắn ta đã chứng kiến sự đáng sợ của Trần Đức, đâu dám nói gì?

Nhịn!

Hằn ta chỉ có thể nhẫn nhịn!

“Lương Xuyên, từ nay về sau, cậu đừng nghĩ đến Tịch Dao nữa, Trần Bát Hoang, cậu không chọc vào được, tốt nhất…”, đúng lúc này, trong thần hồn của hắn ta truyền đến giọng của Vân Diệp, giọng khá trầm trọng: “Tốt nhất có thế chủ động từ bỏ thân phận thánh tử, tôi và bố của cậu cũng là bạn cũ, thực sự không muốn nhìn thấy cậu xảy ra chuyện, hy vọng cậu có thế nghe lời của tôi”.

“Thánh chủ, tôi sẽ không nghĩ đến Tịch Dao nữa, nhưng vị trí thánh tử… tỏi không muốn từ bỏ!”

Hạ Lương Xuyên cúi đầu, hắn ta có thế làm thế nào? Cho dù Vản Diệp không nhắc nhở, hắn ta vẫn không dám có hành động gì.

Vân Tịch Dao thì có thể từ bỏ, nhưng vị trí Thánh tử là niềm kiêu ngạo của hắn ta, hắn ta coi đó là thản phận vinh quang cả đời!

Dù thế nào hắn ta cũng không thế từ bỏ thân phận này, làm sao cam tâm từ bỏ được?

Chỉ vì Vân Tịch Dao thích Trần Bát Hoang ư?

“Lương Xuyên, đế cậu tự từ bỏ, đã là cho cậu thế diện rồi, chí dựa vào trước đây cậu đã đắc tội với Trần Bát Hoang, cậu cho rằng vị trí của cậu còn có thế giữ được sao? Mặc dù tôi đồng ý, hai vị thái thượng trưởng lão, sẽ nghĩ thế nào?”, Vân Diệp truyền âm bằng thần hồn, cảnh cáo nói: “Nếu cậu không muốn thế diện, thì đế đảo Định Thiên giúp cậu có thế diện, đến lúc đó, sẽ được không bằng mất, cụ thế thế nào, cậu tự cân nhắc”.

Tôi…”

Sắc mặt Hạ Lương Xuyên cực kỹ khó coi, nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn đồng ý.

Vân Diệp đã nói rất rõ ràng, bây giờ từ bỏ vị trí Thánh tử hay không, không phải hằn ta nói là được.

Hạ Lương Xuyên cực kỳ khổ sờ, chỉ hận không thế tự tát mình hai cái.

Nếu… nếu trước đây đối xử tốt với Trần Bát Hoang, lấy lòng Trần Đức như lấy lòng Cát Phong Hành, Sở Hiên, có lẽ bây giờ… nói không chừng đảo Định Thiên sẽ coi trọng hẳn ta, ít nhất, vị trí Thánh Tử sẽ giữ được chăng?

Nghĩ đến đây, khí huyết trong lòng Hạ Lương Xuyên sôi sục, khóe miệng nhỏ ra máu tươi.

Vân Diệp lắc đầu, có lẽ, đây chính là nguyên nhân Vân Tịch Dao không thích Hạ Lương Xuyên đấy? Con gái của mình, mình hiếu nhất, Vân Tịch Dao thích kiếu người mãi mãi không từ bỏ, luôn có lòng hăng hái, chứ không phải vừa gặp chuyện đã lựa chọn từ bỏ, lựa chọn nhằn nhịn.

Hạ Lương Xuyên thì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK