Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ba chưởng đúng không? Cát Phong Hành, ông… chỉ còn hai chưởng thôi!”, bàn tay nhuốm máu đỏ tươi của Trần Đức nâm chặt kích Định Thiên, dưới mái tóc rối loạn, một đôi mắt lóe lẽn tinh quang, thần lực Bất Tử Điếu đang nhanh chóng hồi phục thương tích trong cơ thế.

Anh đã thực sự chịu được chưởng đầu tiên!

Không mượn dùng sức mạnh của Thiên Yêu Hoàng, bởi vì chưa đến lúc nguy hiếm đến tính mạng.

Tuy chưởng đó rất mạnh, nhưng Cát Phong Hành vẩn chưa dùng hết toàn bộ sức lực.

Anh vẫn có thể chống chọi!

Tuy rất khó khăn, nguy hiếm, nhưng cuối cũng anh vẫn sống, sổng sờ sờ lành lặn!

“Cầu xỉn ông…”, đúng lúc mọi người chấn hãi, Trần Đức lại lên tiếng, cất giọng khàn khàn: “Cầu xin ông có thể đập chết tôi trong hai chưởng còn lại, nếu không, Trần Bát Hoang tôi coi thường ỏng!”

Không phải Trần Đức muốn ngạo mạn, mà là anh không thế không ngạo mạn!

Chẳng còn cách nào, nếu Cát Phong Hành không dùng toàn lực, thì không thế giết chết anh, nếu không giết chết anh thì không thế nào khiến anh rơi vào chỗ chết, không rơi vào chỗ chết, rơi vào tuyệt cảnh, thì không thế dề dàng mượn sức mạnh của lão Yêu Hoàng.

Khụ…

Nói một cách đơn giản, mẹ kiếp, Trần Đức sẽ bị treo máy!

Rơi vào chỗ chết, tuyệt cảnh, còn chẳng phải là chuyện vài phút sao?

Trong Tiếu Thiên Địa, trong lòng lão Yêu Hoàng suy sụp, đương nhiên ông ta biết Trần Đức muốn làm gì, nhưng nhất thời lại không thể phản bác.

Ông ta cũng hiểu, trong tình huống này, nếu Trần Bát Hoang không ngạo mạn, thì không có được kích Định Thiên, chỉ có thế cúp đuôi làm người, muốn có được kích Định Thiên, thì phải ngạo mạn, phải giết Sở Hiên, và gây ra một chuỗi phản ứng liên quan.

Nhưng ông ta không bày tỏ cho Trần Đức mượn sức mạnh của ông ta ngay lập tức, Trần Bát Hoang vẫn có thế chống đỡ, chắng phải sao?

Thiên Yêu Hoàng cũng muốn xem xem anh chàng có các loại huyết mạch, có ấn ký Thiên Tảm, rốt cuộc có thế chống chọi được đến mức nào.

“Roạt roạtr

Lời của Trần Bát Hoang quá nhức tai, dọa cho cả hiện trường không có ai dám lên tiếng, một bên mặt già nua của Cát Phong Hành không ngừng run lên, trong lúc run run còn khiến không gian phía trước người cũng run run, cảnh tượng đó thực sự quá khủng bố, dường như cả không gian cũng không thế chịu nối cơn thịnh nộ của ông ta.

‘Trần Bát Hoang, cậu đã vượt qua dự liệu của tôi”, Cát Phong Hành nhìn chằm chằm anh: “Cát Phong Hành tôi trước nay luỏn nói được làm được, nếu cậu có thế chống đỡ được ba chướng, tôi sẽ cho cậu một con đường sống!”

Vừa nói ông ta lại tung ra một chường!

Chường này mạnh hơn chướng trước ngàn lần, õng ta vừa giơ tay, hư không xung quanh cánh tay đã như vải rách bị ông ta khuấy đảo, mây đen trên trời bị cánh tay của ông ta vung đến tan thành mây khói!

Nếu nói, một chưởng trước đó, Cát Phong Hành đã dùng một phần sức mạnh, thì chường này, Cát Phong Hành đã dùng đến năm phần!

Tu sĩ Thiên Đạo tứ trọng, dùng năm phần sức mạnh giết một tu sĩ cảnh giới Cố Bản, giống như dùng dao mố bò giết chim, khống… nói chính xác hơn, là dùng đạn hạt nhân tấn công con muỗi!

Nếu đối lại ở địa cầu, thì với một chưởng đó cũng đủ khiến mười địa cầu nố tung, Vân Tiêu Giới cũng phải sập đổ, hoàn toàn diệt vong.

Một chướng không phải từ trên trời giáng xuống mà cú đánh tạt ngang tấn công về phía lồng ngực Trần Đức.

“Đến đi!”

Trong mắt Trần Đức bừng bừng hung quang, trong tích tắc, ly hỏa bùng cháy, bao trùm anh.

Đồng thời, hỗn độn tử kim lỏi tràn ngập quanh người anh, chớp điện và lửa ngập trời, lấy anh làm trung tâm lan rộng ra, anh vung kích Định Thiên lên lần nữa, lướt rách bầu trời, mang theo từng luồng chớp điện và lửa, nghênh đón về phía chưởng đó!

Tấn công chính là cách phòng ngự tốt nhất!

“Soạt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK