Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả động đậy cũng không thể động đậy, trong tình huống như vậy, sở Hiên không chết thì ai chết?

Trong lúc mọi người ngây ngẩn, chấn hãi, cảnh kinh hãi hơn xảy ra, Trần Bát Hoang… lại… trực tiếp nhìn sang Cát Phong Hành, trưởng lão học cung Đạo Vận, thản nhiên nói:

“Ông không định báo thù à?”

Giờ đây quảng trường luận đạo rộng lớn, mênh mông im lìm hơn cả nhà xác, không có chút tiếng động nào.

Cả không khí cũng trở nên ngưng đọng vì câu nói của Trần Bát Hoang.

Không aỉ ngờ được, anh lại khiêu chiến với Cát Phong Hành!

Phải biết rằng, Cát Phong Hành là cường giả Đạo Cấp!

Điều quan trọng nhất là ông ta không phải là cảnh giới Nhân Đạo thấp nhất Đạo Cấp, mà là cảnh giới Thiên Đạo!

Thiên Đạo tứ trọng thiên!

Cao hơn hai cảnh giới lớn so với sớ Hiên!

Hơn nữa, ông ta còn là trường lão học cung Đạo Vận, phía sau ông ta là cả học cung Đạo Vận vững mạnh, đừng nói tu sĩ cảnh giới cố Bản như Trần Đức, kế cả là người mạnh hơn ông ta, gặp ỏng ta cũng phải cung kính, muốn chọc vào cũng phải cân nhắc xem có động được vào học cung Đạo Vận không!

Lúc này, Trần Đức lại chĩa thẳng mũi kích với Cát Phong Hành!

Hoàn toàn là đánh vào mặt Cát Phong Hành, cho dù Cát Phong Hành có lòng yêu nhân tài, bị một hậu bối vãn sinh dùng bình khí chí vào mặt, cũng tuyệt đối sẽ không dửng dưng chứ?

Đám người Vân Diệp, Vân Tịch Dao, Hạ Lương Xuyên đều không nhịn được run lên ớn lạnh.

Trần Bát Hoang đúng là gan to bằng

trời!

Có thế thấy rõ ràng, vẻ mặt của Cát Phong Hành càng lúc càng âm trầm, như mây đen giăng kín bầu trời, như đang một cơn bão sẳp ập đến.

“Cậu nhóc…”, một lúc sau, cuối cùng Cát Phong Hành thản nhiên lên tiếng, đôi mắt già nua lóe lên tỉnh quang sắc bén: “Cậu, đúng là rất giỏi, một thiên tài hiếm thấy”.

Hai chữ thiên tài được nói ra từ miệng của Cát Phong Hành rất có trọng lượng, không vì gì khác, trong học cung Đạo Vận, cường giả như mây, nhưng không có nhiều người có thế được ông ta gọi là thiên tài.

Kế cả Sở Hiên cũng không nhận nối hai chữthiên tài.

Nhưng lúc hal chữ thiên tài được nói ra, Cát Phong Hành liền ra tay!

Rõ ràng bóng hình của ông ta không thay đổi, khoảnh khắc bước ra một bước lại như trở thành người khổng lồ, như đế vương, trong tâm trí của mọi người chí có sự tồn tại của ông ta.

‘Thiên tài, không biết khiêm tốn, cuối cùng cũng chỉ là một xác chết”.

“Đừng nói lão phu cậy già lên mặt, nếu cậu có thế tiếp được ba chưởng của tôi, thì tôi tha cho cậu một mạng!”

Cát Phong Hành cất giọng rất nhạt, vừa dứt lời, giơ một tay, trong tích tắc, trên tầng mảy cùng lúc hội tụ ra một dấu ấn bàn tay, che kín mặt trời, phủ khắp bầu trời, như bao trùm cả đảo Định Thiên, sau đó bàn tay đó không ngừng thu nhỏ, trong lúc thu nhỏ, có thế cảm nhận được rõ ràng uy lực của bàn tay đó không ngừng tăng mạnh lên, ngưng kết, Cát Phong Hành và Trần Đức cách nhau ngàn mét, một chưởng đó chìm vào hư không, giáng xuống đỉnh đầu Trần Đức!

Như mười ngàn núi Thái Sơn, đồng loạt đè nén khiến không gian cũng phải biến dạng, méo mó.

Rất nhiều tu sĩ đều phải toát mồ hôi ròng ròng, Trần Bát Hoang có thế đỡ được ba chưởng với uy lực như này

Rõ ràng Cát Phong Hành muốn giết chết anh?

“Cảnh giới Thiên Đạo, quá đáng sợ!”, vẻ mặt Trần Đức biến sắc, anh đã cảm nhận được một loại áp lực đến từ sâu trong thần hồn!

Mặc dù anh có huyết mạch thần ma, huyết mạch Bất Tử Điểu, huyết mạch nhà họ Trần, cũng khó mà chống đỡ được.

“Ầm ầm!”

Vận hành âm dương kỉnh, khí huyết trong cơ thế cuồn cuộn, nguyên khí hổn độn sôi sục như nước, Trần Đức cố hết sức chống lại áp lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK