Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó.

Sắc mặt Cơ Tuyết cũng trầng bệch, trước kia cô ta chưa từng gặp được, cũng không biết thế giới Đại Thiên có một nhản vật như thế tồn tại. cảnh giới Thánh Tổ, đảo mẳt nhìn hết các thanh niên ở thế giới Đại Thiên, chắc cũng không tính là yếu.

“Người này rốt cuộc là ai…’

Lòng Cơ Tuyết thấp thỏm, cô ta cũng cảm nhận được áp lực đến từ Huyết Đồ, cô ta đã không thể nhúc nhích, Huyết Đồ không nhắm vào cô ta nhưng cơ thể mềm mại đó vẫn bị giam cầm hoàn toàn!

Bạch Tĩnh Vân càng khỏi phải bàn, chân cô ta đã lún sâu vào đất hơn mười centimet, trán phủ kín mồ hôi lạnh.

“Ha ha, tao đã nói với mày rồi, tốt nhất không nên thân thiết với một kẻ như Trần Bát Hoang mà”.

Mà Bạch Lan Tiên, cô của Bạch Tĩnh Vân trước đó đã quỳ xuống đất trông thấy dáng vẻ của cỏ ta thì vui sướng khỉ người gặp họa, hung ác nham hiếm nói.

Trần Đức chú ý đến tình trạng của Bạch Tĩnh Vân và Cơ Tuyết, anh biết trận chiến này là không thể né được!

Trốn đi là chuyện hoàn toàn không thế, nếu anh trốn mất, thì Cơ Tuyết và Bạch Tĩnh Vân phải làm sao bây giờ?

Khỏi cần phải nghĩ làm gì, anh trốn rồi, Huyết Đồ trong cơn giận dữ chắc chắn sẽ giết chết Cơ Tuyết và Bạch Tĩnh Vân.

“Nếu tôi để hắn ta đánh mình trọng thương, thần thức rời khỏi thế xác, thì có thế tiến vào đỉnh Long Văn được không?”

Trần Đức đột nhiên hỏi.

“Khó lâm”.

Linh Lung lắc đầu: “Hắn ta quá mạnh, người như thế ắt hẳn phải trải qua trăm ngàn trận chiến, chắc chắn sẽ kiếm tra cẩn thận xem anh đã chết thật chưa”.

“Cắt đứt tất cả mọi cơ hội sống của anh, thậm chí, có lẽ đánh với hắn ta, anh còn không thể dùng thần thức để bỏ chạy, mà sẽ chết cùng với cơ thế luôn. Giống với mấy chục cao thủ cấp Thánh mả

anh đã giết trước đó vậy, bọn họ có cơ hội dùng thần thức để trốn đỉ không? Hoàn toàn không có!”

“Nhóc Trần, lần này đụng phải tảng đá cứng rồi, anh vẫn nẻn làm theo lời tôi, anh có nhiều phụ nữ như thế, đâu có thiếu Cơ Tuyết hay Bạch Tĩnh Vân, nếu cứ chần chừ ở đây, có lẽ anh sẽ chôn cùng với họ, khi đó, anh thật sự không còn chút hi vọng nào nữa”.

Giọng Linh Lung hết sức nặng nề, nhắc nhở Trần Đức không cần phải bỏ mạng mình vì hai người con gái, tuy rằng Lỉnh Lung cũng là một người con gái, nhưng cô ta cho rằng Trần Đức có thể lo nghĩ, không muốn hai người họ gặp nguy hiểm thôi là đủ rồi.

ở lại đây, ngoài việc bố sung cho nơi này một cái xác, thì chẳng còn bất kỳ tác dụng nào.

“Tên nhóc ở Vân Tiêu giới kia, tôi hỏi cậu đó, cậu không nghe thấy hả?”

Xa xa, Huyết Đồ nhìn chằm chằm Trần Đức mãi vẫn không nói gì, hắn ta vẫn hờ hững trước sau như một, giọng điệu như thế đang tán gẫu hết sức bình thường, thậm chí còn mang theo chút ý cười, nụ cười của sự suy ngẫm và mỉa mai.

Trần Đức vẩn không lẽn tiếng, không đáp lời hẳn ta.

Đúng vậy, theo như lời Linh Lung nói thì lần này anh đã đụng nhầm tảng đá cứng, hơn nữa còn rất rất cứng.

Nhưng.

Anh không hề có ý định rút lui!

Nếu cả người con gái của mình cũng không thể bảo vệ được, thì còn làm võ giả đế làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK