Ba mươi ba bậc thang ấy lại một lần nữa hóa thành hào quang.
Từng ánh hào quang hòa vào nhau, lan tràn, chẳng mấy chốc đã bao trùm toàn bộ thức hải.
Kim quang biến mất, ánh sáng rực rỡ tắt ngóm, bên trong thức hải là một mảnh hỗn độn.
Hơi thở của hỗn độn xoay chuyển, chẳng thế thấy được bất kỳ điều gì, hết sức mờ ảo, chỉ có Tiên Phủ, chỉ có thần hồn của Trần Đức như vầng sáng duy nhất trong màn đêm, soi sáng bóng tối.
Nhưng…
So với hỗn độn thì thật sự quá nhỏ bé, như một chiếc thuyền lá trên biến rộng mênh mông vậy.
“Sao lại thế này?”
Trần Đức có hơi bất ngờ, khó hiểu.
Đột phá Đại Năng giúp tu sĩ có thế hiểu được đại đạo thiên địa, tuy khi anh đột phá có biểu hiện hơi khác lạ, nhưng cuối cùng trẽn cơ bản vẫn giống nhau, nhưng Hóa Đạo… Lại có sự chênh lệch rất lớn so tiêu chuấn bình thường!
Hóa Đạo, là cảnh giới cực kỳ quan trọng của người tu hành!
ở cảnh giới này, có thể soi sáng tư tưởng, đắc
đạo!
Đến cảnh giới này, bản thân sẽ trở thành một phần của đại đạo, đế lại dấu chân của mình giữa đại đạo này.
Nói dễ hiếu hơn một chút thì nỏ giống một
người đi du lịch, sẽ tìm những chỗ có thể chụp hình, quẹt thẻ, hoặc ghi tên của mình lại.
Hóa Đạo, có thế đế lại một phần đạo thuộc về mình giữa đất trời!
Phần đạo đó, có thể diễn hóa thành chư thiên vạn đạo.
Nếu là bình thường thì lẽ ra lúc này Trần Đức phải nhìn thấy vỏ số đạo, không thể đếm xuể, sau đó lại lĩnh ngộ một số thứ trong đại đạo, để gột rửa và thăng hoa cho thần hồn.
Nhưng tại sao trước mắt anh bây giờ, chỉ là một đống hỗn độn?
Trần Đức hết sức khó hiểu, Linh Lung vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, không thể hỏi được, mà dù có hỏi thì chắc Linh Lung cũng không biết.
Suy cho cùng thì con đường tu hành của anh cũng là độc nhất vô nhị, Linh Lung cũng chưa từng trải qua.
“Chẳng lẽ vì mình đi con đường có một không hai, chưa có người nào bước qua, nên mới nhìn thấy một mảnh hỗn độn?”
Trải qua một quen suy tư, Trần Đức ngẩng đầu đầu lên, ánh sáng của thần hồn vẫn rực rỡ. Âm
Dương Kinh vẫn được thi triển, đôi mắt quan sát: “Mặc kệ, người ta hấp thu đại đạo để thăng hoa thần hồn, mình dùng hỗn độn cũng được, nếu không có đạo, thế thì đó chính là đạo duy nhất của mình”.
Trong hỗn độn, hào quang từ thần hồn Trần Đức tỏa ra bốn phía, cơ thế như cố thụ che trời, khỏng ngừng cao lớn, Âm Dương Kỉnh xoay chuyển, toàn bộ thần thức của anh trở nên ảo diệu khó lường, dường như đã hòa làm một với hỗn độn.
“Phù!”
Hỗn độn yên tĩnh nhấc lẽn một gọn sóng, Trần Đức bắt đầu rèn luyện thần hồn của mình bên trong, hấp thu hơi thở của hỗn độn, nhét tất cả hổn độn vào thần hồn, vào Tiên Phủ.
Lại trải qua sự gột rửa của Tiên Phủ, luyện hóa, chảy dọc ra tứ chi bách hải, lục phủ ngũ tạng cùng với hàng tỉ tế bào thần kinh.
Cả người Trần Đức sáng rực cả lên, vầng sáng chói lọi với hào quan tỏa ra bốn phía, không gian xung quanh cũng xuất hiện thứ ánh sáng hỏn độn bất phàm.
Kỳ quái là, quanh người anh có một số thực vật hấp thu hơi thở mờ ảo của hồn độn, lại dùng tốc độ mắt thường có thế nhìn thấy được đế trưởng thành, lớn lên rất nhanh, cũng rất mạnh mẽ!