Chỉ vì một tên Trần Bát Hoang mà dùng sức mạnh đó có đáng không?
“Đừng ép tôi…đùng ép tôi…đừng ép tôi…”, ưng Thanh Vũ rơm rớm nước mắt, lắc đầu, tự đánh giá thấp bản thân.
Lâu Vạn Xuân và Lâu Thiên Khung hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng của ưng Thanh Vũ.
Bọn họ chỉ muốn trả thù cho Lâu Tử Phong và Lâu Tinh Hải. Dồn tất cả sự chú ý lên người Trần Bát Hoang. Lâu Vạn Xuân chưa từng di chuyến bước nào. Từ đầu đến cuối ông ta vần đứng yên ò đó, phán xét mọi chuyện, liếc nhìn khinh thường: “Trước khi Tử Phong chết, nó bảo mày quỳ xuống, Trần Bát Hoang…chi cần mày quỳ xuống, nhận lỗi với cháu trai đã chết của tao, xin lỗi nó, thì tao đã để mày chết một cách sáng khoái”.
Lâu Thiên Khung quay trờ lại bên cạnh Lâu Vạn Xuân, sắc mặt u ám đến cùng cực: “Cá hai đứa con trai tao đều chết trong tay mày, Trần Bát Hoang, quỳ xuống tạ tội với hai đứa nó, nếu không hôm nay mày sẽ bị tra tấn đến chết!”
Ngụy Vô Minh, ngay cả tám vị đại trưởng lão và người canh giữ tầng sáu của Tàng Kinh Các cũng vô cùng căng thầng.
Hai đứa con trai đều chết dưới tay Trần Đức, tên này thật sự biết đâc tội với người khác quá mà!
Vừa đến đã đắc tội với nhân vật lớn thế này?
Đây là đang tự tìm đường chết sao!
“Ha…haha…”
Trần Đức run rẩy, cười khẩy, khó khăn trèo lên khỏi đất, đứng thẳng dậy, tay cầm Long Ngâm. Anh
rõ ràng bị thương rất nặng, nhưng đôi đồng tứ kia vẫn sâc bén vần ngoan cường như mọi khi, không có chút sợ hãi nào.
Âm Dương Kinh xoay chuyến, hào quang màu vàng mãnh liệt lại bao phủ, cuồng phong dữ dội, áo bào tung bay, Trần Đức cầm kiếm từng bước từng bước đi về phía trước: “Quỳ…?”
“Quỳ…mẹ kiếp!”
Trần Bát Hoang lê kiếm chậm rãi tiến về phía trước, đồng thời tập trung tinh thần, khai thông thần thức, hiện tại anh chỉ còn chiêu cuối cùng này là chưa từng dùng đến. Trong Nhân Vương Tam Ấn, anh chỉ mới nắm chắc Trấn Lôi Ấn, muốn thi triển Bình Thiên Ấn hay thậm chí là ấn thứ ba Nhân Vương Ấn là không thể được rồi, vậy thì chỉ còn lại Vạn Tự Thiên Âm!
Trong trận chiến với Lâu Vạn Xuân, mặc dù thực lực của Trần Đức kém xa so với đối phương. Nhưng sau mỗi một lần thất bại đó, không phải là anh không thu hoạch được gì.
Trong luồng sức mạnh hủy diệt kia, thần thức của anh không những không suy yếu, ngược lại càng thêm kiên cố chói mẳt, độ ăn khớp giữa anh và thần thức cũng ngày càng cao hơn.
Như vậy, anh chưa hẳn là không thể thi triển được!
Trong cùng một giây, quỳ…đệt mẹ?
Sắc mặt của Lâu Vạn Xuân trở nên cực kỳ cực kỳ khó coỉ, tức giận đến nồi đỏ bừng, gân xanh hằn rõ trên mặt, sau đó, có thể nhìn thấy rõ, chân của ông ta bắt đầu nâng lên, rời khỏi mặt đất, từ từ bay lên không trung, áo choàng bay loạn điên cuồng giữa mưa to gió lớn. Trên đỉnh đầu ông ta mây đen bao phủ, tia chớp đan xen vào nhau, chiếu sáng khẳp nơi vô cùng chói mat, giống như Lôi Thần giáng thế, không gian xung quanh ông ta không ngừng dao động, sụp đố ầm ầm. cảnh vật tứ phía trực tiếp trở thành hư vô, với những dòng chảy hỗn loạn dâng trào.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào Trần Đức, ông ta giơ tay lên chỉ về phía trước: “Mày…rất tốt…rất tốt!”
Lời nói của ông ta giống như sấm sét, gào thét chói tai, chấn động cả Thiên Huyền Phong, giờ phút này vì ông ta mà thiên địa trở nên cực kỳ khủng khiếp.
“Cố phải Trần Bát Hoang đang muốn hại chết chúng ta không?”
“Hắn điên rồi, nhất định là điên rồi, còn muốn kéo chúng ta chết chung với hắn”.
Các đệ tử của Vô Song môn, bao gồm đỉnh Bình Bộ, đỉnh Thanh Vân và các đệ tử của nội viện ngoại viện đều run bần bật, hoảng loạn bất an nhìn về phía Lảu Vạn Xuản đang đứng trên cao, trong lòng dâng lên cảm giác chết chóc hủy diệt.
Lâu Vạn Xuân!
Đó là Lâu Vạn Xuân, một trong ba người canh giữ đấy!
Trần Bát Hoang dám nói những lời mang tính sỉ nhục như “đệt mẹ…không quỳ’ với ông ta?
Đây không phải điên rồi thì là gì?
Ngay cả Lâu Thiên Khung cũng bất giác giật mình, bố của ông ta, ông ta hiểu rất rõ.
Lảu Vạn Xuân cực kỳ nhạy cảm với mấy câu chửi thề như đệt mẹ các kiểu, đừng thấy bố ông ta là cường giả vô địch, nhưng sâu thẳm trong tim cũng có một vết sẹo in hằn!
Bởi vì, mẹ của Lâu Vạn Xuân từng bị một cường giả đến từ Vân Tiẻu Giới…làm nhục đến chết!
Còn Lâu Vạn Xuân thì đứng bên cạnh chứng kiến tất thảy!
Đúng vậy!