Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta không nói lời nào thì chẳng ai dám hành động.

“Hừ”, Tư Mã Ôn khinh bỉ hừ lạnh một tiếng: “Gia tộc mấy người là cái thá gì? Tư Mã ôn tôi tự mình đến đây còn chưa đủ nể mặt hả?”

“Tư Mã tiền bối!”, Đạm Đài Cung Minh nhịn đau, đứng lên trong đổng đố nát, nức nở van nài.

“Nhà họ Đạm Đài tôi quả thật không phải là gia tộc lớn gì, ở trong mắt ông cũng chẳng đáng một đồng, nhưng… Nguyệt Nhi là đứa cháu gái duy nhất của tôi, xin ông, xin ông bỏ qua cho con bé được không? Tìm bất cứ một người con gái nào cũng được, dù sao cậu công tử kia cũng chưa thấy con bé bao giờ…”

“Mẹ!”

Đạm Đài Cung Minh còn chưa nói xong, Tư Mã Ôn lại bỗng dưng ra tay, ông ta hoàn toàn không có hứng thú nghe con kiến lảm nhảm, năm ngón tay gập lại chộp một cái về phía Đạm Đài Cung Minh.

“Vù vù!”

Một sức hút mãnh liệt lập tức phát ra, Đạm Đài Cung Minh ngoài trăm mét chợt bị hút đến trước mặt Tư Mã ôn. Sau đó, ông ta bị một tay Tư Mã ôn bóp chặt lấy cổ:

“Ông đây đã cho ông 3 ngày, vậy mà ông còn lẳm điều thế hả? Tôi thấy ông chán sống rồi đúng không!”

Ông ta nói xong, vung tay lên như đang ném một bao rác, Đạm Đài Cung Minh lập tức đập thắng xuống đất tạo thành một cái hố sâu. Lần này, ông ta bị đánh hộc ra một búng máu, hoàn toàn không nói

nên lời như sắp chết!

“Lão già kia, để coi ông còn nói nhảm nhiều vậy nữa không”, Tư Mã Lâm – cháu Tư Mã ôn cười khẩy một tiếng, nghênh ngang, không chút kiêng nể giơ chân giầm lên mặt Đạm Đài Cung Minh.

Sau đó, gã chỉ vào Đạm Đài Nguyệt ở đằng xa, cười gằn nói:

“Con nhóc kia, cho cô 10 giây để lại đây, không thì ông ta sẽ chết!1′

Đạm Đài Cung Minh – người mạnh nhất trong gia tộc, một Kim Đan kỳ lại cứ như vậy bị Tư Mã Lâm giẫm lên mặt. Rõ ràng có thể thấy được, cả khuôn mặt của ông ta đều là máu và bùn đất, trông hết sức chật vật!

“Thả bố tao ra!”, Đạm Đài Tùng giận không thể át, không chút do dự trực tiếp nhảy lên, rút thanh trường thương bên eo ra, thi triển võ kỹ mạnh mẽ đập về phía trước.

“Ầm!”

Thế nhưng, Tư Mã Lâm chỉ đấm ra một quyền, thanh trường thương màu bạc lập tức hóa thành bột mịn. Còn Đạm Đài Tùng thì lại bay ngược ra ngoài cả 30 40m, cũng có kết cục vô cùng thê thảm.

“Thứ rác rưởi”.

Tư Mã Lảm khinh bỉ hừ lạnh, trong mắt tràn ngập vẻ chế giễu, lại liếc sang Đạm Đài Nguyệt: “Cô, còn chưa lăn lại đây hả?”

“Anh… thả ông nội tôi ra!”, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Đạm Đài Nguyệt như phủ một lớp sương rét buốt, cầm một thanh đoản kiểm màu xanh đặt lẽn cần cổ ngọc ngà của mình:

“Không thì, tôi sẽ chết ở đây cho anh xem. Vậy thì hai người cũng không thể trở về báo cáo và cũng sẽ chẳng có kết quả tốt lành gì”.

Tư Mã Lâm lập tức nhíu mày, gương mặt trông càng dữ tợn, đáng sợ hơn: “Cô đang đe dọa tôi đó hả?”

“Đúng vậy, tôi đang đe dọa anh đó!”, giọng nói của Đạm Đài Nguyệt cũng rét buốt như ánh mắt cô ta, đáp.

“Ha ha…”, Tư Mã Lâm bỗng dữ tợn cười, nhìn Tư Mã Ôn nói: “ông nội, ông xem, cái nơi rác rưởi như thế này ở Côn Luân Hư vậy mà cũng dám đe dọa chúng ta kìa?”

“Ha, nhàm chán”, Tư Mã ôn nhướn mày, liếc nhìn Đạm Đài Nguyệt.

‘Rắc, rắc!’

Ngay sau đó, thanh đoản kiếm trong tay Đạm Đài Nguyệt cũng bòng chốc gãy nát! Hóa thành mảnh nhỏ rơi xuống đất, chỉ còn cái chuôi!

Gương mặt xinh đẹp của Đạm Đài Nguyệt trẳng bệch, con ngươi co rút lại, lòng thầm run sợ không thôi.

ở trước mặt Tư Mã ôn, mình đã không còn tư cách tự sát luôn ư?

“Lăn lại đây!”

Tư Mã Lâm bỗng khẽ gầm lên một tiếng như dã thú gào thét, giọng nói đáng sợ ẩy khiến cho cả mặt đất cũng run lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK