“Đúng đó, nếu sợ Chính Thanh sư huynh một tát đập chết mình thì nhận thua không được sao? Cầu xin anh đó, đừng có lãng phí thời gian của chúng tôi
được không vậy?”
“Trần Bát Hoang, anh trốn con khỉ chứ trốn, thích co đầu rút cố vậy hả? Kiếp trước anh là con rùa chắc?”
Từng tiếng chế giễu, khinh bỉ, khích tướng liên tiếp vang lẽn.
Diệp Vô Song, Lưu Tuấn Hiền, Tiêu Chính Thái cũng lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Mà sư tôn của ba người họ lại có chút cạn lời.
Còn tưởng rằng Trần Bát Hoang kia trấu bò cỡ nào, chỉ như vậy… còn đứng thứ nhất sát hạch? Còn xông lẽn đỉnh tháp Linh Thú? Chắc khoác lác bay nóc nhà quá?
“Thứ rác rưởi…”, Cung Trường Lâm khinh bỉ hừ hừ, cái loại nhưTrần Bát Hoang Lưỡng Nghi Tông ít nhất cũng có 1000 2000, dựa vào cái gì thay đệ tử của ông ta đi Thánh Khư?
Trình Lâm Phong kia đúng là bị bỏ bùa mẽ thuốc lú gì mà.
“Trần Bát Hoang, có thể được chọn làm ba người đại biểu, chắc hẳn anh phải trâu lắm chứ! Sao, cũng chỉ biết né thôi à?”, Vương Chính Thanh
vẫn không ngừng tấn công, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh đầy chế giễu.
“Chỉ với anh mà còn định thay tôi, ha ha, lẽ nào anh là con riêng của tông chủ thật hả?”
“Tôi khuyên anh đầu hàng sớm đi, đừng lãng phí thời gian của tôi!”
Trần Đức không nói chuyện, coi như chẳng nghe thấy gì hết.
Anh vẫn lần lượt hiếm hiểm né khỏi đòn tấn công của Vương Chính Thanh, trông dáng vẻ thì giống như có thế bị đánh trúng bất cứ lúc nào, không có thời gian trả lời hắn ta.
Hơn trăm lần!
Tấn công hơn trăm lần, nhưng Vương Chính Thanh vẳn không thế đụng tới một sợi tóc của Trần Đức!
Hắn ta có chút bực bội.
“Chính Thanh, con đã quên lời dạy của sư tôn rồi hả? Đừng lãng phí thời gian và sức lực trên người một số kẻ dốt nát, yếu ớt”, Cung Trường Lâm ở đằng xa không chờ nối nữa, trực tiếp mở miệng: “Đừng kéo dài nữa, kết thúc cuộc chiến đi!”
“Vâng, thưa sư tôn!’
Bổng dưng, Vương Chính Thanh không hề nương tay nữa, khí thế cuồn cuộn, không gian xung quanh cũng trở nên nóng bỏng nhấc lên từng cơn gió lớn như sóng thần.
“Trần Bát Hoang, tôi không rảnh để chơi tiếp với anh nữa. Kế tiếp, sống hay chết thì coi anh mạnh như thế nào đi!”
Cùng lúc đó, lòng bàn tay hắn ta cũng tỏa ra ánh sáng chói mắt, rồi gập năm ngón tay lại hóa thành một quyền, linh khí cuồn cuộn, ngưng tụ quyền ấn!
“Long Tượng Quyền!”
“Ủ!”
Khi hắn ta đấm ra một quyền đó, rõ ràng có thể thấy được nắm tay của Vương Chính Thanh như hóa thành một con voi phát ra một tiếng hét, xông thẳng về phía Trần Đức!
Mà lần này, Trần Đức lại không né, cũng chẳng cần thiết phái né.
Anh cũng giơ lên một quyền, chẳng chút do dự, đấm thẳng vào một quyền của Vương Chính Thanh!
“Ha ha, còn dám đánh trả à?”
Thấy Trần Đức thế mà lại đánh trả, nụ cười nơi khóe miệng của Vương Chính Thanh càng khinh bỉ, uy thế trong một quyền lại tăng lên mấy lần.
Ầm, ầm, ầm!
Theo ba tiếng nổ vang lên, Vương Chính Thanh súc lực, súc lực rồi lại súc lực!
Một con voi khống lồ gần như hóa thành thực chất quay xung quanh nắm đấm của Vương Chính Thanh.
Mặc dù, một quyền đó tên là Long Tượng Quyền, nhưng sức mạnh của nó ít nhất cũng phải 5000 6000 Long Tượng lực!