Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chốc lát, Trần Đức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, điên cuồng ôm lấy cỗ lạnh giá đó, cảm giác khó chịu trong kinh mạch cũng giảm bớt.

Đạm Đài Nguyệt bất động, cảnh tượng như này cô ta chưa từng nghĩ đến, ngơ ngơ ngẩn ngấn, may mà, Trần Đức đã có kinh nghiệm, bản năng đàn ông thôi thúc anh, để anh biết phải làm thế nào, hai bóng dáng quấn lấy nhau, chuyển động.

Một lúc lâu sau, cuối cùng trong hang động hoàn toàn yên tĩnh lại!

Trần Đức nằm trên mặt đất, chìm vào giấc ngủ!

“Trần Đức, mạng tôi nợ anh, trả lại cho anh rồi, về sau…hai chúng ta không ai nợ ai!”, Đạm Đài Nguyệt thong thả đứng dậy, mặc lại quần áo.

Sau đó, cô ta lặng lẽ không tiếng động từ bên khác của hang động mở thông đạo, nhanh chóng rời đi, biến mất trong màn đêm.

Trong hang động, tựa như, Trần Đức mơ một giấc mơ, anh không mơ đến ai khác, mà mơ đến Đạm Đài Nguyệt, dường như, anh và Đạm Đài Nguyệt đang xảy ra quan hệ, giống như Đạm Đài Nguyệt là người phụ nữ của anh, anh hết lần này đến lần khác có được Đạm Đài Nguyệt, đòi hỏi tất cả của cô ấy! Giấc mơ, rất thật!

Ngay cả khi thần trí của anh bị trói buộc, hành động cũng vẫn kịch liệt, hoóc-môn điên cuồng tỏa ra, tràn ngập khắp nơi.

“Haha…”, trong thức hải, Linh Lung khẽ cười, trong tiếng cười mang chút giễu cợt, nhân duyên phụ nữ của Trần Đức quả thực không tệ, đã thất thân rồi, còn nói hai người không ai nợ ai!

“Không chỉ việc xấu biến thành việc tốt, có được một người phụ nữ, còn đột phá, đúng là tên nhóc may mắn”.

“Tỉnh lại đi!

n

Một cái phất tay của Linh Lung, một màn ánh sáng chiếu xuống, một lúc sau, Trần Đức tỉnh lại. Nhìn xung quanh, thấy hang động hỗn loạn, có chút nghi ngờ: “Độc của mình, hết rồi sao?”

Anh có chút không rõ ràng. Hơn nữa, còn thấy rất kỳ lạ.

Độc thiêu, sao đột nhiên lại hết rồi?

Trong thức hải, Linh Lung cười khúc khích, nhưng không nói với Trần Đức về việc của Đạm Đài Nguyệt.

“Mình… đột phá rồi?”, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể, cơ bắp cuồn cuộn của Trần Đức dùng sức, sức mạnh vô cùng bất ngờ.

Đồng thời, anh nhận ra đột phá của anh đã từ Linh Hải sơ kỳ đến Linh Hải trung kỳ rồi!

Thăng cấp rất nhỏ, cũng không lớn, nhưng lần thăng cấp này, quan trọng nhất là sức chống đỡ của cơ thể, kinh mạch đều tăng lên…

Nếu anh đấu với Lâu Tinh Hải một lần nữa, cho dù anh đứng nhường đối phương một quyền, anh của hiện tại cũng không hề hấn gì!

Sức phòng thủ của anh đã mạnh hơn trước!

Hiên tai.

Đủ để chịu được sức mạnh hai mươi triệu tấn!

Dưới hai mươi triệu tấn, sẽ không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho anh.

Võ giả Linh Hải kỳ bình thường có thể đánh ra một cú với sức mạnh một triệu tấn, trong khi võ giả đỉnh phong Linh Hải kỳ có sức mạnh gấp khoảng mười lần sơ kỳ!

Cũng chính là mười triệu tấn!

Sức mạnh của Lâu Tinh Hải vào khoảng mười lăm triệu tấn.

Mà Trần Đức có hai mươi triệu tấn sức mạnh phòng thủ!

Tương đương…

Người ở cấp bậc như Lâu Tinh Hải thậm chí không thể phá vỡ sức mạnh phòng thủ của anh!

Trong lòng Trần Đức đang sục sôi phấn khích, sở hữu sức mạnh phòng thủ khủng bố như này gần như bất khả chiến bại!

Nhưng, sự việc độc thiêu lần này cũng là một bài học cho anh, để anh hiểu rõ hơn về sự tàn nhẫn và máu lạnh của Côn Luân Hư.

Chỉ một chút độc thiêu, vốn chẳng đáng nhắc đến, lại suýt chút nữa lấy mạng của anh!

Về sau, anh tuyệt đối sẽ không bất cẩn như vậy!

“Trần Đức, anh khỏe lại chưa?”, bên ngoài hang động, Ưng Thanh Vũ cuối cùng cũng không đợi được nữa đi vào, mái tóc đuôi ngựa dài đung đưa theo bước chân của cô ta, trông có chút đáng yêu.

“ừm, không sao rồi”, Trần Đức nói tiếp: “Đạm Đài Nguyệt đâu, không đi cùng cô sao?”

“Cô ta không phải ở cùng với anh sao?”, Ưng Thanh Vũ khó hiểu nói: “Cô ta nói có cách giải độc cho anh, ơ, cô ta đâu?”

“Hẳn là đã rời đi rồi”.

Trần Đức không khỏi cười gượng, nghĩ đến giấc mơ vô cùng chân thực đó của anh, giấc mơ đó hẳn là Đạm Đài Nguyệt giải độc cho anh, cho nên mới mơ đến?

Nhưng, anh không nghĩ về phương diện đó, chỉ là cảm thấy có thể là ý thức mơ hồ, cộng với việc đã rất lâu không thân mật với phụ nữ, vì vậy mới mơ đến.

“Cô ấy đã rời đi rồi, chúng ta cũng đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, đi học viện Vô Song!”, Trần Đức gạt đi nỗi lòng.

Không thể chậm trễ nữa, dẫn theo Ưng Thanh Vũ đến học viện Vô Song!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK