Toàn bộ Thiên Tự Các chỉ có một tầng, diện tích hai ba chục ngàn mét vuông, mà lúc này, quét mắt nhìn qua, rõ ràng có thể nhìn thây người qua lại cực kỳ náo nhiệt.
“Đúng vậy, hội họp thành Bồng Lai lần này có rất nhiều cường giả đến đây, những người đó đều không nghèo, hôm nay lại là ngày lên đồ mới, đương nhiên muốn qua thử chút may mắn”.
Trần Đức cười, anh cũng cực kỳ mong đợi Cổ Nguyên mới sắp lên.
Có sự giúp đỡ của mắt nhìn thấu, có lẽ còn có thể thấy được không ít bảo vật.
Đối với người khác mà nói, những cố Nguyên này có thể là đánh cược, đối với anh mà nói, những cổ Nguyên này hoàn toàn chính là máy ATM đặt trước mặt!
Anh có thể không mong đợi, không kích động sao?
Thời gian chầm chậm qua đi, người trong Thiên Tự Các càng ngày càng nhiều.
Rất nhanh,
Lông mày Trần Đức nhướn lên, lại nhìn thấy hai người quen cũ từ ngoài cửa.
Chiến thần Quách Khai và người phụ nữ ngực to ăn mặc thiếu vải sở Kiều.
“Thật là xui xẻo1′, Quách Khai cũng nhìn thấy Trần Đức, cười lạnh một tiếng, giống như nhìn thấy thứ đồ bẩn thỉu gì đó, mặt đầy chán ghét: “Còn tưởng rằng hắn co đầu rụt cổ ở Hương Mãn Viên rồi chứ, không ngờ còn lén đến đây”.
“Đúng vậy, cũng không biết tiểu bạch thú kia làm sao, cứ đi theo một kẻ nhát gan như vậy”, Sở Kiều che miệng cười khẽ.
Quách Khai cười nói: “Đâu chỉ là nhát gan, ha ha, còn không biết tự biết thân biết phận chút nào, hơn ba mươi tuổi chơi Cổ Nguyên? Chắc sẽ lổ đến mức mẹ hắn cũng không nhận
ra mất”.
Hai người anh một câu tôi một câu, giọng nói không thấp, truyền vài tai Trần Đức rất rõ, không hề để ý đến suy nghĩ của anh, có thế nói cực kỳ phách lối, không chút kiêng kỵ.
Trần Đức bất đắc dĩ, đúng là đi đến đâu cũng có thế gặp hai con ruồi này, nhưng nghĩ cũng bình thường thôi, Quách Khai thân là chiến thần Đại Triệu, địa vị ớ Đại Triệu chắc chắn không thấp nguyên thạch càng không thể thiếu, đến thành thạch là chuyện rất bình thường.
Anh không có thời gian quan tâm đến hai người,
Bời vì,
Lúc này một giọng nói dễ nghe đã vang khắp toàn bộ Thiên Tự Các: “Chư vị đạo hữu, Cổ Nguyên của Thiên Tự Các sắp lên hàng mới, nhóm cố Nguyên mới đã được đưa đến quảng trường cố Nguyên, các vị có thế đi đến quảng trường cố Nguyên trước để lựa chọn Cổ Nguyên mình mong muốn”.
Giọng nói này còn chưa dứt, một vài vị khách cũ đã quen đường, cùng đi về một phía.
Đồng thời có thể nhìn thấy, phía trước không xa xuất hiện sáu chiếc cửa phong truyền tống hiện đại đã được cơ giới hóa.
“Quảng trường cố Nguyên nằm ngay sau cửa truyền tống”, Hồn Châu dẫn theo Trần Đức xuyên qua đám người, đi về phía cửa truyền tống gần nhất.
Xuyên qua cửa.
Chưa đến mười cái hít thờ, trước mẳt bọn họ sáng lên, xuất hiện trong một thung lũng lớn.
Xung quanh thung lũng là bốn ngọn núi cao đến năm sáu ngàn mét, điều kỳ lạ là núi cao được khắc thành hình người, ba nam một nữ, nam như thần, cực kỳ thần võ, uy nghiêm. Nữ như tiên, tựa ảo mộng.
Dáng vẻ bốn người điêu khắc rất sống động, đứng sừng sững giữa mây, dường như thật sự đang sống, như người thật trước mắt, kỹ thuật cao siêu khiến người ta kinh ngạc, rất nhiều người lần đầu đến đây, nhìn thấy bốn pho tượng này đều không khỏi cảm khái.
Công trình lớn như vậy, cho dù là cường giả đích thân điêu khắc cũng phải cần thời gian dài.
Giữa bốn pho tượng thì là một thung lũng, thung lũng rất lớn, chứa cả triệu người cũng không thành vấn đề gì, mà trung tâm thung lũng lúc này bày đủ các loại cổ Nguyên lớn nhỏ không đồng nhất, phân tán xung quanh.
Mỗi một viên cố Nguyên toát ra ánh sáng không giống nhau, đủ dáng đủ màu, hào quang tỏa sáng.
Một phần CỔ Nguyên xung quanh thậm chí có một vài đại đạo thiên địa rất rõ ràng, bao vây theo quy luật trật tự.