Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Ngụy Vô Minh xoay người rời đi, biến mất khỏi đại điện, để lại tám vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau.

“Hừ…nhà họ Ưng chỉ có thể ngưỡng vọng? Môn chủ đây là bị Trần Bát Hoang bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi?”, Đinh Nghi hừ lạnh một tiếng, vô cùng khó chịu rời đi.

Đám người Vu Thu Yến đều thờ dài, vượt qua nhà họ ưng?

Ngụy Vô Minh đang nâm mơ sao?

Nhiều người rất không hiểu quyết định Ngụy Vô Minh, bọn họ lần lượt rời đi, chỉ có Tô Tây Pha biết bây giờ Vô Song môn đang phải chịu áp lực rất lớn!

Loại áp lực này, cho dù Vô Song môn có một Âu Dã Tư Linh cũng không thể làm gì được!

Bời vì nguồn gốc của áp lực chính là người canh giữ Côn Luân Hư!

Người canh giữ thứ ba, Liễu Tông Nguyên!

ông ta muốn bá chiếm Vô Song môn!

Ngay từ một tháng trước, Liễu Tông Nguyên đã bí mật đến Vô Song môn.

Chuyện này ngoài Tô Tây Pha và Ngụy Vô Minh ra, không aỉ biết cả, mục đích đến đây của ông ta không có gì khác.

Chính là muốn thống nhất quản lý, hay nói cách khác là khống chế tông môn mạnh nhất của Côn Luân Hư, quy Vô Song môn về dưới trướng của mình để chỉ huy!

Theo lý mà nói, người canh giữ không nhất thiết phải làm như vậy, cũng sẽ không thèm để mắt đến một Vô Song môn nhỏ bé, nhưng Liễu Tông Nguyên cứ muốn làm như vậy!

Ngụy Vô Minh và Tô Tây Pha không hiểu tại sao, còn Liễu Tông Nguyên thì không nói gì. Nhưng ông ta chỉ cho Ngụy Vô Minh thời gian ba tháng, chớp mắt một nửa thời gian đã trôi qua, đến lúc đó nếu Vô Song môn không xuất hiện một cường giả cực mạnh thì khi đối mặt với Liễu Tông Nguyên, chỉ có thể chấp nhận dâng Vô Song môn cho ông ta, nhục nhã muôn đời!

Haíz…”

Tô Tây Pha thả dài thườn thượt, quay người rời đi, để lại đại điện nghị sự trổng rỗng, vỏ cùng vắng vẻ tiêu điều.

Trong mật thất Vẫn Thiết, Trần Đức nhận được thiên tài địa bảo của Ngụy Vô Minh gửi đến, anh không chút khách sáo, sau khi để lại dược liệu cần thiết dùng để luyện chế ba viên Minh Tâm Đan, anh trực tiếp uống hết phần còn lại.

Sau đó, lòng bàn tay anh ngả ra, đỉnh Long Văn xuất hiện, anh lấy ra một vò rượu, ừng ừng ừng ực uống liên tục vài ngụm lớn.

An uống no nê, vẻ mặt Trần Đức thoải mái hài lòng: “Đợi tất cả những dược liệu này đều được luyện hóa và biến mất thì thực lực cũng được khôi phục phần nào, đến lúc đó đột phá một chút cảnh giới, có lẽ không phải chuyện gì khó”.

Nghĩ đến đây, Trần Đức lại tiếp tục vận hành Âm Dương Kinh, kim đan trong cơ thể bộc phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, khiến thân thế Trần Đức được bao phủ bởi một tia sáng vàng mờ ảo.

‘Cái gì?”

Trần Đức đột nhiên kinh ngạc thốt lên, anh phát hiện trên kim đan của mình có một chấm nhỏ màu đen.

Chấm đen đó rất nhỏ, chí như hạt cát trên sa mạc, dưới ánh đèn vàng chói lọi rất khó nhìn thấy.

“Lỉnh Lung, cô có thể nhìn thấy kim đan của tôi không, tạỉ sao trên kim đan của tôi lại có một chấm đen nhỏ?”

Tỳ vết, đây châc chắn là tỳ vết. Truyền thừa mà Trần Đức nhận được nói rằng lý do kim đan được đặt tên là kim đan là bời vì nó hoàn háo và không chút tỳ vết, không có màu sãc nào trộn lẫn.

Nhưng kim đan của anh lại có một chấm đen như vậy, rất không bình thường.

“Quả thực là có một chấm đen”, ngay cả người thấy nhiều biết rộng như Linh Lung cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, cô ta chưa bao giờ gặp phái tình huống như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK